GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 164

“À sáng nay con gọi và nói chuyện với chị ấy về Bobby. Sao ạ?”
“Lẽ ra họ đã phải đến đây rồi chứ? Hoặc có thể…”
Miệng Kayleigh thực sự há hốc. “Ý bố là sao?”
“Có thể chị con đến thẳng chỗ chúng ta.”
“Không, bố đang nói cái gì thế? Đến đây á? Tại sao chị ấy lại đến

đây?”

Bishop cụp mắt xuống. “Bố nghĩ mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu con bé

đến. Sự ủng hộ về tinh thần, về chuyện của Bobby. Bố gọi con bé sáng hôm
nay. Con bé đã lên máy bay, hạ cánh được một tiếng rồi.”

Đây thường là cách ông truyền tải những tin tức quan trọng. Ông tung

nó ra thận trọng như những quả bóng mềm.

“Ôi Chúa ơi. Tại sao bố không nói với con? Chị ấy có liên quan gì…

Chờ đã, bố đã nói là ‘họ’. Có phải cả gia đình đến không?”

“Ừ. Roberto còn đi làm. Chỉ có Suellyn và Mary-Gordon đi thôi.”
Kayleigh bốc hỏa. “Tại sao bố lại làm cái trò quái quỷ này vậy? Trong

khi thằng điên đó đang lởn vởn xung quanh. Con là trẻ con sao?”

“Ủng hộ về tinh thần,” ông càu nhàu phản bác, bối rối. “Như bố đã

nói.”

“Ôi lạy Chúa. Ôi lạy Chúa.” Kayleigh ngồi xuống. “Đó là lý do tại sao

con đã không đề nghị họ…” Nhưng rồi giọng cô cao vút lên. “Đám cháy…
vụ tấn công. Ôi, bố không nghĩ… không phải họ chứ?”

“Bình tĩnh lại KT. Làm thế quái nào thằng khốn Sharp ấy biết được họ

đang ở sân bay chứ?” Bishop hỏi. “Làm sao biết họ đang bay trên chuyến
bay nào?”

Kayleigh vồ lấy chiếc điện thoại rồi bấm số. Cô ấn mạnh nút ngắt

cuộc gọi. “Hộp thư thoại. Ai sẽ đón họ? Tại sao bố không nói cho con biết,
tại sao bố không đi?”

“Vì cuộc gặp gỡ với ngài dân biểu, nên bố đã cử Ritchie đi đón. Được

rồi, bố sẽ gọi cho cậu ta.” Bishop đi lấy điện thoại di động rồi gọi. “Chào.
Tôi đây. Chuyện là thế nào? Họ đâu rồi… Ai? Cậu nghĩ tôi nói ai hả?
Suellyn và con bé, đó là những người… Cái gì?

Mọi con mắt trong phòng đổ dồn vào ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.