GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 170

“Tên cháu là Mary-Gordon, nhưng không phải là hai tên đâu, là một

thôi. Mary và Gordon với một gạch nối ở giữa. Họ gọi cái gạch nối ấy là
quãng ngắt.”

“Đúng là một cái tên rất đẹp.”
“Cảm ơn chú. Cháu yêu chú.”
Dance gọi cho Harutyun để nói rằng người chị gái và cháu gái đã an

toàn. Cậu ta báo cáo vẫn chưa nhận diện được nạn nhân. Tuy nhiên lửa đã
tắt, nhóm CSU và các nhân viên khám nghiệm pháp y sắp vào trong, xử lý
cái xác và điều tra hiện trường.

Kayleigh cùng con bé biến mất vào phòng riêng. Lát sau cô quay lại,

lao như bay đến chỗ chị gái rồi nói, “Chị đã nghĩ gì thế hả?”

“Cái gì cơ?”
“Chị có biết ai đã cho chị đi nhờ xe không?”
“Một người bạn của em. Anh ta nói tên anh ta là Stan.”
Dance nói rõ, “Stanton. Tên lót.”
“Lạy Chúa,” Giọng Kayleigh chùng xuống. “Chính là kẻ rình mò khốn

kiếp của em đấy. Chị có nghĩ đến việc gọi điện không? Gã chính là kẻ đã
giết chết Bobby.”

“Cái gì? Ôi Chúa tôi. Nhưng em nói trông gã béo ị, ghê tởm…”
“Ôi gã giảm cân rồi.” Kayleigh ngắt lời, giận dữ nhìn vào đôi mắt nâu

của chị gái. Cô bé lắc đầu, ánh mắt dịu lại. “Em xin lỗi. Không phải lỗi của
chị. Chỉ là… chị không nên đến đây.” Một cái nhìn lạnh lẽo ném về phía
Bishop.

Dance nói, “Chúng ta vẫn chưa chắc chắn kẻ nào đứng đằng sau

chuyện này. Edwin Sharp có khả năng là nghi phạm. Nhưng cô nên tránh
có thêm bất kỳ tiếp xúc nào với gã.”

“Mấy người đã đi đâu?” Kayleigh hỏi.
“Gã hỏi chị xem có muốn đi xem một thứ Mary-Gordon có thể thích

không. Gã nói nó nằm ngay trên đường đi. Bọn chị đã đến thăm bảo tàng
cây cối trên đường 14 và Bluffs. Gã nói gã biết em thích dành thời gian đi
bộ đường dài trong rừng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.