GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 180

“Tại các trang trại, ý cô là chính vì vị thế người nhập cư của ông ấy,

đúng không? Cô đoán đúng rồi đấy. Chúng tôi cho rằng đó là một thành
công - và chỉ có bốn mươi người phản đối. Có thể là năm mươi. Và chẳng
ai ném cái gì vào chúng tôi hết. Đôi khi chúng tôi bị ném cà chua. Bắp cải
Brussel nữa. Thật mỉa mai, một ứng cử viên ủng hộ những người nông dân,
lại bị nhóm người chống đối nông dân tấn công bằng rau củ.”

Dance mỉm cười.
Simesky nhìn về phía quán bar của nhà nghỉ. “Uống một ly rượu thì

sao nhỉ?”

Cô ngần ngừ.
“Sẽ không lâu đâu. Quan trọng lắm đấy.”
Dance nhớ lại ánh mắt anh ta nhìn cô tại nhà Kayleigh, nhớ đến cái bắt

tay lâu quá mức cần thiết của anh ta. Phải chăng cô tự biến mình thành đối
tượng của kẻ rình mò? Cô đáp, “Chỉ là chỉnh sửa lại bản ghi âm thôi, tôi
sắp phải gặp một người.”

Anh ta nở một nụ cười nuối tiếc, ngượng ngập. “Cô làm được à?”
“Tôi làm kiếm sống thôi.”
“Tôi đã nghe nói về cô rồi.” Một nụ cười rạng rỡ. “Tốt hơn tôi nên

xem lại ngôn ngữ cơ thể của mình… À, Đặc vụ Dance…”

“Kathryn.”
“Phải, tôi chỉ đang đùa chút thôi - lúc đó và vài giây trước. Và tôi rất

tiếc vì chuyện xảy ra với bạn của cô. Nếu cần cứ gọi tôi, đừng ngại.”

“Tôi sẽ làm thế.” Edwin Sharp còn phải học hỏi Peter Simesky nhiều.
“Nhưng cũng có một khía cạnh khác trong chuyện này, rất ngốc

nghếch.”

“Được rồi, đi uống rượu đi.”

TRONG QUÁN BAR tồi tàn với ánh sáng lờ mờ, cô gọi cho mình rượu
Merlot, và cho Simesky rượu Chardonnay. “Cô dính vào vụ rình mò này
mới hay ho làm sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.