GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 178

Im lặng mất một lúc. Mặt trời đã xuống thấp, Dance có thể cảm thấy

hơi nóng ban ngày đang buông xuống thành từng lớp.

Madigan nói, “Sân sau nhà tôi từng có rắn đột nhập, khoảng hai, ba

năm trước. Một con rắn chuông to. Ý tôi là loại to. Tôi đã thấy nó một lần
nhưng không bao giờ thấy lại cả mùa hè năm đó. Có phải nó nằm dưới bàn
ăn ngoài trời, dưới ngôi nhà hay bỏ đi hẳn rồi. Hôm nào tôi cũng vác súng
đi xem xét, một việc tôi chưa từng làm.”

“Bởi vì bọn trẻ,” Dance đáp.
“Bởi vì bọn trẻ. Chúng tôi đã gọi nó là ‘con rắn vô hình’. Nhưng

chẳng vui vẻ gì cả. Sân sau bị hỏng suốt cả mùa đó. Và tôi chỉ thấy nó một
lần duy nhất. Được rồi.” Ông ta lại đứng chống hông, nhìn về phía công
viên. “Cô chỉ có một mình trong thành phố này. Muốn đến nhà tôi dùng bữa
tối không? Vợ tôi là đầu bếp cừ đấy.”

“Có lẽ tôi sẽ dùng món gì đó khi quay về nhà trọ. Đi ngủ một lúc.”
“Chúng tôi có món tráng miệng ngon lắm.”
“Kem à?”
Một tiếng cười. “Không. Bánh ngọt Judy. Cuối cùng bao gồm món

kem.”

“Có lẽ tôi sẽ ghé qua, cảm ơn.”
“Buổi tối vui vẻ, Kathryn.”
“Ông cũng vậy, sếp.”
Dance quay về nhà trọ Mountain View. Những móc khóa trên các va li

của cô vẫn nguyên vẹn, có vẻ không bị quấy rối. Dance liếc nhìn cửa sổ
trông ra công viên, khi không thấy ai theo dõi cô liền kéo rèm lại.

Vừa làm xong thì chuông điện thoại reo.
“Đặc vụ Dance phải không?” Một giọng nam giới dễ nghe.
“Vâng.”
“Peter Simesky đây? Trợ lý của Dân biểu Davis?” anh ta hỏi như thể

cô không nhớ anh ta là ai.

“Vâng. Chào anh.”
“Chào. Thực ra tôi đang ở hành lang… nhà trọ của cô. Ngài dân biểu

đang diễn thuyết tại một trang trại gần đây. Tôi có thể nói chuyện với cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.