GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 190

Trong một lúc, Dance không biết phải nói gì.
“Mẹ rất tiếc, con yêu.”
“Vâng. Cảm ơn mẹ. Chỉ là con cần suy nghĩ một chút về chuyện này.”
“Bây giờ con phải ngủ đi. Bọn nhóc rất vui. Cả nhà đã có bữa tối thật

ngon. Chúng yêu trại hè lắm.” Cô cố gắng tỏ ra vui vẻ. “Và điều quan trọng
hơn là con tin được không? Chúng nó đang mong ngóng được đến trường.
Ngày mai mấy bà cháu sẽ đi mua cặp.”

“Cảm ơn mẹ. Chúc ngủ ngon.”
“Mẹ rất tiếc, Katie. Chúc ngủ ngon.”
Một lúc sau Dance thấy tay mình vẫn đang giơ chiếc điện thoại đã

ngắt cuộc gọi lên trước mặt. Cô bỏ nó xuống.

Sự ra đi của người chồng như một sự kiện kỹ thuật số đối với Dance,

và Jon Boling là thiên tài máy tính sẽ giải mã nó. Bật hoặc tắt. Có hoặc
không. Sống hoặc chết.

Nhưng Jon Boling sắp đi rồi? Đó là tín hiệu analog. Chỉ là có thể thôi.

Chỉ là một phần thôi. Bây giờ anh ấy còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa
không?

Cho dù vấn đề lớn đó là anh ấy đã quyết định mà không có cô. Không

cần biết rằng công việc có thể diễn ra rất nhanh, và anh ấy phải đi gấp.

Khốn thật, cô là một phần trong cuộc đời anh ấy. Lẽ ra anh ấy phải nói

gì chứ.

Cô nhớ lại Edwin Sharp đã nhắc đến một ca khúc của Kayleigh tại nhà

hàng hôm qua. Anh Chàng Hứa Lèo. Ca khúc nói về một người đàn ông
lang bạt kỳ hồ, thích lừa dối. Anh ta thề thốt rằng anh ta sẽ nói là làm, và
sửa đổi con người mình. Anh ta hứa anh ta sẽ thay đổi. Dĩ nhiên, người
lắng nghe biết thừa anh ta sẽ không làm.

Lúc này khi đã tắt hết đèn và nằm trên giường, Dance nhìn trừng trừng

lên trần nhà, ca khúc ấy lướt qua tâm trí cô cho đến khi cô ngủ thiếp đi.

Giờ em biết anh rồi đấy,

em phải tin anh nhé

Đối với anh, em là cô gái duy nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.