GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 234

lắng cho em rất nhiều.”

Ngớ ngẩn. Đáng thương hại và hết sức ngớ ngẩn.
Ngay bây giờ! Nếu mày còn chờ thêm, mày sẽ không thể làm được

nữa.

“Này, tôi muốn tặng anh một thứ.”
“Em có một thứ cho tôi sao?” gã hỏi, ngạc nhiên.
Cô bước lên phía trước, miệng mỉm cười, tự tin rằng khi đến gần hơn

cô bị chế ngự bằng thứ mùi ghê tởm. Nhưng cô chỉ phát hiện ra mùi của
chất khử mùi hoặc nước hoa xoa mặt phảng phất. Có phải loại bố cô dùng
không? OK. Lạ thật.

Kayleigh thò tay vào túi áo gió, nắm chặt lấy cán dao bọc trong khăn

mặt, cô dúi thật nhanh cán dao vào lòng bàn tay gã. Theo bản năng những
ngón tay gã khép lại quanh cán dao. Cô rút tay lại thật nhanh.

“Cái gì đây, một cây bút à?” gã hỏi. Có thể gã đang nghĩ đó là một thứ

cho gã để viết thư cho cô.

Rồi gã nhận ra nó là cái gì.
Nụ cười của Edwin biến mất. Gã ngước lên thấy cô gái trong những

giấc mơ của hắn đang cầm khẩu súng lục chĩa vào ngực gã. Cô kéo cò
súng. Một tiếng cạch vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.