GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 378

CHƯƠNG 67

NGÀY CỦA SÔ diễn.

Ban nhạc từ Nashville đã đến từ chín giờ sáng và tới thẳng trung tâm

hội nghị này, nơi Kayleigh và đội ngũ kỹ thuật đang chờ. Họ vào việc ngay
lập tức.

Sau hai tiếng đồng hồ, Kayleigh kêu mọi người nghỉ ngơi. Ở hậu

trường, cô pha trà và gọi cho Suellyn, sau đó nói chuyện với Mary-Gordon;
chị ấy sắp đưa con bé đi mua sắm. Con bé muốn tậu bộ váy mới để mặc
cho buổi hòa nhạc.

Sau khi ngắt máy, cô lại luyện đánh cây đàn Martin cổ thêm chút nữa,

bằng những miếng gảy Edwin tặng.

Cô rất thích chúng. Những tay chơi guitar hàng đầu như Doc Watson,

Norman Blake, Tony Rice cùng Bishop Towne không bao giờ dùng mấy
miếng gảy hình tam giác to mềm; những nghệ sĩ bậc thầy thực sự sử dụng
những miếng nhỏ, cứng như thế này. Kayleigh còn hơn cả một người chơi
guitar thùng, nhưng cô vẫn thích sự kiểm soát và…

Một giọng nói làm cô giật bắn mình. “Thấy thế nào?” Tye Slocum hỏi.

Anh ta xuất hiện lặng lẽ chẳng hiểu từ đâu, bất chấp khổ người của mình.
Đôi mắt anh ta dán vào nhạc cụ.

Kayleigh mỉm cười. Kỹ thuật guitar liên quan đến chiều cao của dây

so với bàn phím. Một số cây guitar có bu lông hoặc đai ốc có thể vặn để
thay đổi kết cấu đàn dễ dàng. Riêng đàn Martin thì không; để tiến hành sự
điều chỉnh này đòi hỏi nhiều công sức và kỹ năng.

“Hơi trầm. Tôi đang cố gắng chỉnh lên nốt Rê.”
“Tôi có một cái xương đàn để thay đổi,” anh nói. “Tôi vừa tìm thấy

mấy mẩu xương. Cũ lắm rồi. Chúng ngọt ngào lắm đấy.” Xương đàn, bộ
phận thiết yếu đối với giai điệu của đàn, là thanh màu trắng trên ngựa đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.