GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 390

Gã nói nhanh. “Đợi đã. Tôi xin lỗi. Nghe này, cứ lái xe và nói chuyện

đi. Chúng ta chỉ có thể nói chuyện thôi đã. Lúc này thì cứ thế thôi.”

Lúc này. Ý gã là sao?
“Tôi nghĩ rằng tôi nên đi.”
“Chỉ nói chuyện thôi,” gã nghiêm khắc. “Tôi chỉ cần có thế thôi.”
Cô quay người lại rất nhanh nhưng Edwin đã bước dấn lên phía trước,

chặn đường cô. “Xin em đấy, tôi xin lỗi. Chỉ đi với nhau một lúc thôi.” Gã
nhìn đồng hồ. “Em được phép vắng mặt ở nhà hát những sáu tiếng ba mươi
phút cơ mà.”

“Không, Edwin. Thôi đi! Tránh ra!”
“Em thích những người đàn ông nói chuyện, ghi nhớ ca khúc của em,

Em Không Nói Một Lời? Nhưng tôi thì không. Thôi nào. Vừa nãy nói
chuyện với tôi trong nhà hàng em vui lắm mà.” Gã nắm chặt cánh tay cô.
“Lúc đó rất là vui. Bữa trưa ngon nhất tôi từng ăn đấy!”

“Buông tôi ra!” Cô cố gắng vùng khỏi tay gã. Như thể đang kéo một

bao tải bê tông.

Gã nói bằng giọng đáng sợ. “Em hiểu tôi đã suýt bị giết.” Gã chỉ tay

vào cổ. “Tôi đã suýt bị giết chỉ vì cứu em! Em quên rồi sao?”

Ôi, lạy Chúa. Gã tự bắn mình. Alicia vô tội. Hắn đã gài bẫy cô ấy.

Edwin đã giết Bobby và Alicia! Mình không biết nhưng gã đã làm thế.

“Xin anh đấy, Edwin…”
Gã thả tay cô ra, thư giãn và trông có vẻ ăn năn. “Tôi rất xin lỗi! Nghe

này, chuyện này tiến triển không tốt lắm. Vấn đề là em cần một nơi để ở.
Đám cháy tại nhà em. Em có thể ở cùng tôi cho đến khi nhà được sửa
xong.”

Gã có nghiêm túc không?
Cô quay người nhìn xung quanh, cố gắng tháo chạy. Nhưng bàn tay to

bè của gã ôm lấy khuôn mặt cô và bóp mạnh. Một cánh tay vòng quanh
ngực cô siết chặt khi kéo lê cô ra phía sau xe Buick, rồi gã mở cốp. Nỗ lực
vùng vẫy chống ngạt thở ngày càng yếu dần.. Khi tầm nhìn của cô biến
thành màu đen, cô nghe thấy - cô tin mình nghe thấy - một giọng nói đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.