GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 423

Anh không hề yêu tôi. Còn nhớ cái ngày chỉ có tôi và anh ở nhà hát tại
Fresno không? Anh đã nói giọng hát và mái tóc của tôi là những điều tốt
đẹp nhất ở tôi.”

Có thể gã sẽ chọn ai đó để cắt tóc cô ta sau đó làm thành tóc giả, chờ

đến ngày tóc nàng mọc lại. Nhưng gã có thể làm được chuyện đó không?
Họ sẽ nhận ra gã, sẽ tố cáo gã. Không, không, không, không! Gã sẽ phải
làm gì đây?

Kayleigh trêu chọc, “Giờ anh muốn chơi tôi không? Giờ trông tôi

giống con trai chưa?”

Gã chậm rãi bước lên phía trước, nhìn trừng trừng vào đống tóc rụng.
“Đây này!” cô thét lên, nắm đầy tay một chùm tóc rồi quăng về phía

gã. Chúng rơi như thác xuống sàn. Edwin khuỵu gối xuống, tuyệt vọng
chụp lấy từng sợi một.

“Tôi biết mà,” cô lẩm bẩm khinh bỉ, lại lao vào phòng tắm. “Anh

không biết tôi. Anh không hề biết tôi là ai.”

Và rồi gã cũng giận dữ. Và câu trả lời cho câu hỏi của cô, Có, tôi biết.

Cô là con khốn tôi sẽ chơi trong vòng sáu mươi giây.

Gã dợm đứng dậy. Bỗng thấy thứ gì đó trong tay nàng. Cái gì…? À

chỉ là một cái chén. Chắc nó được làm bằng nhựa. Chẳng có cái gì bên
trong để có thể đập vỡ, hoặc biến thành một con dao.

Gã đã nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng có một điều gã không tính đến.
Thứ bên trong cái chén:
Amoniac từ dưới bồn rửa. Nàng đã đổ đầy nó vào chén.
Mái tóc bị cắt không phải là một thông điệp hay bài học. Mà chỉ là

đánh lạc hướng.

Gã cố quay người tránh nhưng Kayleigh đã nhanh nhẹn bước lên phía

trước, hắt thẳng thứ hóa chất này vào mặt gã; nó tràn vào mũi gã, chảy cả
vào miệng. Gã cố gắng cứu lấy đôi mắt chỉ trong vòng nửa giây, cho dù
những làn khói bốc lên từ dưới mi mắt gã, bỏng rát như thép nóng. Gã gào
lên trong đau đớn, đau hơn nhiều so với bất kỳ nỗi đau nào gã cảm thấy.
Đau như một sinh vật, một thực thể, như một thứ bên trong gã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.