GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 207

chiếc áo măng tô ra, bên trong là vạt áo dài màu xanh nhuộm đầy máu.
Chiếc khăn trùm trên đầu đã rơi mất tự bao giờ.

Tiếng máy bay vẫn lượn vòng, mặc tiếng đạn từ dưới đất bắn lên như

mưa, và cứ mỗi vòng tròn lượn trở lại là những loạt rốc két bắn xuống xối
xả. Tim chúng tôi đập liên hồi. Chắc giờ này má tôi ở nhà lo lắng lắm, theo
phương hướng thì tôi đoán ở phía nhà tôi không việc gì, mé này gần Phủ
Cam. Nằm ở nơi đây tôi thấy bấp bênh quá, có thể trúng đạn bất cứ lúc nào.
Tôi nghĩ tới chiếc hầm ở trên nhà nhưng Thái cho biết là có người chết. Tôi
tò mò hỏi Thái:

- Em thấy gì trong hầm vậy?

- Có một người chết ở trong đó. Dễ sợ lắm, em nhìn vô thấy một người

nằm ngửa, tay chân khô queo, hai mắt như còn mở và hướng về miệng
hầm. Bên cạnh đó có những vũng máu đặc, em nhìn thấy mấy con chuột
đang chạy lui chạy tới lăng xăng, có con đang ngậm vào đầu ngón tay ngón
chân của xác chết.

Tôi rùng mình, muốn bỏ ngôi nhà chạy ra ngay. Nhưng bên ngoài lúc

này đầy rẫy sự nguy hiểm. Tiếng súng dưới đất nhỏ dần rồi rút về miệt xa
hơn. Hình như họ đã bỏ những hố cá nhân để chạy thoát khi tiếng máy bay
còn lượn vòng. Và khi tiếng máy bay quành trở lại thì không còn nghe
tiếng bắn trả ở xung quanh nơi chúng tôi núp nữa. Khâm có vẻ tỉnh táo hơn,
anh đã tựa được lưng vào thành bể cạn, Thái lấy cái lon múc nước ở bể cạn
cho Khâm uống nhấp nháp. Anh ta mất máu nhiều quá, khuôn mặt xanh lè
và hai mắt sâu, chứng tỏ nhiều đêm mất ngủ. Mặc dù tiếng đạn dưới đất
không còn bắn lên nữa, nhưng máy bay vẫn lượn vòng trên đầu, chúng tôi
biết là chưa thể thoát ra khỏi ngôi nhà này được. Khâm nói, giọng yếu ớt:

- Mấy ngày trước chỉ sợ bị giải phóng bắt, xử tử. Chỉ sợ chết bom.

Nhưng lúc này sao tự nhiên tôi chẳng sợ gì nữa. Tan nát hết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.