GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 235

Chỉ có một tạ gạo mà thêm bao miệng người ăn, chúng tôi phải ăn cầm

chừng. May gia đình tản cư tới không có trẻ con, nên nhịn đói nhịn khát
được. Mỗi sáng chúng tôi nhai một nắm gạo, trưa một nắm, chiều một nắm.

Chỉ có vậy mà bao gạo vơi đi một cách đáng sợ. Có lẽ hết bao gạo này,

chúng tôi chưa chết vì bom đạn thì cũng chết vì đói khát. Mỗi ngày mọi
người nhìn nhau, thở dài hoặc ứa nước mắt. Không ai còn đủ sức bàn vô
tán ra nữa.

Một buổi trưa, mọi người đang ngồi trong hầm nhai gạo sống thì có tiếng

xô cửa rồi tiếng gọi:

- Mợ ơi, mợ ơi.

Má tôi nghe và nhận ra tiếng đứa cháu trai ở đường Mai Thúc Loan. Bà

mừng rú lên:

- Ðây nì, dưới hầm nì con ơi, xuống mau.

Một cái đầu ló vào. Thằng Tam. Nó run lập cập, mặt mày tái mét. Má tôi

kéo nó sát vào người:

- Mạ với ba mô rồi. Răng đi một mình?

Tam òa khóc:

- Mạ chết khi chạy ra đường với cháu rồi. Mạ biểu cháu cứ chạy đi, mạ

hoa tay trợn mắt. Cháu không chịu đi. Khi mạ chết cháu mới đi.

Mạ tôi khóc òa:

- Trời đất ơi. Còn ba mô? Ba mô nói cho mợ biết.

- Ba bị bắt đi rồi. Ba bị bắt trói dẫn đi cùng với nhiều người khác nữa.

Nghe nói bị đưa lên cửa thành cho đại bác bắn xuống. Mợ ơi, mợ ơi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.