GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 237

- Má, má xuống hầm liền đi.

Mãi má tôi mới xuống. Trên tay bà cầm đòn bánh tét mốc meo. Bà lột

lớp lá và đưa cho Hường, lúc đó đang nằm bẹp xuống đất mà thở như sắp
đứt.

Bắt đầu từ đó, hết đêm kinh hoàng này nối tới ngày kinh hoàng khác.

Tôi không tài nào ngủ được. Không còn một ai dám lên miệng hầm nữa.

Thức ăn cạn dần.

Bao gạo gần hết mà chúng tôi lại thêm một miệng ăn. Tam kẹt lại luôn.

Không dám một mình trở về nhà nữa.

Hường bịnh nặng, nằm rẹp một chỗ. Má tôi cứ ngóng bước chân đi trên

mặt đất, hy vọng Ðắc trở lại. Nếu Ðắc còn trở lại, chúng tôi còn nhờ vả
được. Một buổi chiều, chúng tôi nghe tiếng chân đi nhẹ vào nhà, rồi tiếng
người ngã phịch xuống. Một lát sau nhiều tiếng chân khác đuổi tới. Một
tiếng súng nổ. Một tiếng kêu thét lên. Nhiều tiếng lao xao nói cười: Có
chạy đằng trời. Một giọng khác có vẻ ngạc nhiên: Nhà ni chắc không có
người ở. Có hầm, chắc họ ở dưới hầm. "Lục soát coi, đôi khi ngụy quân
trốn trong đó." "Ôi cứt đái tùm lum, chắc chẳng có ai. Thúi quá, đi ra."
Tiếng chân xa dần. Má tôi mừng rỡ tới ứa nước mắt. Ðống phân rác dơ dáy
bừa bãi giữa nhà đã cứu chúng tôi. Má tôi hít một hơi dài, gật đầu: Bây giờ
mới thấy quý đống phân. Tôi cũng vậy, không còn ghê sợ mùi hôi thối
xông xuống nữa.

Chắc họ đi, bỏ lại một xác chết ngay giữa nhà chúng tôi nữa. Tôi thắc

mắc không biết xác của ai. Tôi nghĩ tới Tý. Cũng không có thể là Tý. Ðắc
đã bắt đi, không dễ dàng gì cho hắn trả nợ nhẹ nhàng thế. Nhưng tôi chỉ
thắc mắc một chút rồi thôi, nỗi lo sợ nhất của tôi là vài hôm nữa xác chết sẽ
sình thúi, và chắc chắn mùi xác chết trộn với phân người sẽ không dễ ngửi
như mùi tôi đang ngửi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.