GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 238

Rồi bao gạo cạn dần, cạn cho tới đáy. Buổi sáng hôm đó, má tôi báo

động hết thức ăn. Gia đình tới tạm trú có vẻ băn khoăn vì họ cho là có trách
nhiệm trong vụ đói khát cận kề. Nhưng dù không có họ thì gạo cũng sẽ hết
và chúng tôi cũng sẽ chết đói. Hết nhanh hay cầm cự thêm hai ba hôm nữa
cũng thế thôi. Má tôi khóc:

- Khổ chưa nì, không chết bom đạn mà chết đói mới khổ thân chớ.

Rồi bà ôm Hường khóc vùi.

Sau đó chúng tôi nhai những hạt gạo cuối cùng một cách thận trọng như

sợ một vài hạt sẽ rơi vãi mà không có cách gì tìm thấy lại được.

Gia đình hàng xóm nhất định nhịn, nhưng má tôi vẫn chia: Ôi, có chết thì

cùng chết. Ăn đi rồi chết. Mọi người khóc lóc, nhưng không ai dám khóc
to, sợ có người nào trên mặt đất nghe thấy.

Hình như nhiều căn nhà chung quanh chúng tôi đã sập đổ. Nhiều tiếng

nổ thật lớn làm dội tức cả ngực. Ðôi khi chúng tôi tưởng như tiếng nổ đã
cày xới mất căn nhà ở và nhắm mắt chờ chết, một lúc sau những tiếng nổ
dịu bớt, chúng tôi mới biết là mình vẫn chưa hề hấn gì.

Tiếng súng lẻ nổ đã gần hơn, hình như đã cận kề ở miệt phố. Tôi bỗng

nẩy ra một ý định:

- Má, mình đi trốn đi, ở đây chắc thế nào cũng chết.

- Tao không còn biết chi nữa. Tùy mày định liệu đó.

Chúng tôi lại nhịn đói thêm hai ngày nữa. Hường mệt lả. Hai gia đình

chúng tôi bàn soạn việc đi trốn. Tam cố bò lên miệng hầm, mặc tiếng súng
đạn, hắn lần ra cửa xem xét ngoài đường. Một lúc sau, hắn chui xuống
hầm, giọng có vẻ mừng rỡ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.