GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 4

cỏ. Những nền nhà đổ nát đã tạm thời dựng lại. Cơn khóc than vật vã của
Huế, những tiếng nói xô bồ về Huế, như vậy, cũng đã bớt ồn ào.

Đây, chính là lúc chúng ta có thể cùng nhau chít lại giải khăn sô, đốt lại

nén hương nhỏ trong đêm tối mênh mông của chiến tranh và tang tóc, để
hồi tưởng về Huế.

Có nhiều loạt súng đạn, nhiều loại tang tóc, đã nổ và đã tàn phá Huế.

Công trình ấy không biết từ đâu, nhưng dù do đâu đi nữa, thì cái tội ác tàn
phá một thành phố lịch sử là Huế, chính thế hệ chúng ta, thời đại chúng ta,
phải chụi trách nhiệm.

Chính trong thế hệ chúng ta đây, đã có Đoan, một cô bạn học cùng lớp

với tôi ngày nào, đang ngồi trên ghế đại học ở Sàigòn, bỗng về Huế, đeo
băng đỏ nơi tay, dát súng lục bên hong, hâng hái đi lùng người này, bắc
người khác, để trở thành một nữ hung thần trên cơn hấp hối của Huế.

Chính trong thế hệ chúng ta đây, đã có Đắc một sinh viên trẻ trung, hăng

hái. Thời trước Đắc làm thơ, Đắc tranh đấu, rồi bỏ ra khu. Để rồi trở lại
Huế lập những phiên tòa nhân dân, kêu án tử hình hàng loặt người, rồi
đích tay đào một cái hố, bắt một bạn học cũ có xích mích từ trước ra đứng
bên hố, để xử tử. Cậu bạn của Đắc, tên Mậu tý, dơ cái băng đỏ dấu hiệu
giải phóng quân lên cao, lạy van Đắc :

- Em lạy anh. Bây giờ em theo các anh rồi mà. Em có mang băng đỏ rồi

mà. Cách mạng muôn năm... Hồ chủ tịch muôn năm.

Nhưng mặc Mậu Tý năn nỉ, hoan hô, Đắc vẫn nhất định nổ súng vào

người bạn nhỏ.

Chính trong thế hệ chúng ta đây, đã có từng đoàn người, hàng trăm

người, cha có, sư có, già có, con trẻ có, mỗi người cầm một lá cờ trắng để
ra dấu đầu hàng bất cứ phe nào, đi thất thểu trong một thành phố đầy lửa
cháy. Cứ như thế chạy ngược chạy xuôi, cho đến khi gục ngã gần hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.