GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 46

đang ở Sài Gòn. Theo tin tức phát thanh của họ thì Sài Gòn cũng đã mất.
Chồng con tôi ra sao? Có chạy loạn? Có ly tán? Trái tim tôi có lúc như bị
bóp nghẹn, không thở nổi.

Cũng có lúc quá mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi. Nhưng cơn ngủ quá ngắn. Tôi

bị đánh thức dậy bằng một tiếng la hoảng hốt, thất thanh:

- Chết tôi. Chết tôi rồi. Bà con ơi!

Nhiều tiếng đồ vật rơi loảng xoảng. Vài tiếng kêu rú theo. Giọng kêu lúc

đầu lại lớn hơn, khủng khiếp hơn:

- Việt cộng tới. Việt cộng tới. Ám sát. Giết người. Chúng nó tới.

- Ðâu? Ðâu? Trời đất ơi, Việt cộng.

Người ta chồm dậy, nhảy xuống đất, bám chặt nhau. Hốt hoảng, lá ó, kêu

gào....

- Cha ơi, cứu chúng con. Chúa ơi!

Ngọn đuốc trên bệ cao được đốt lên, chiếu lung linh hình bóng cha Sở.

- Bà con yên lặng. Chuyện chi? Chuyện chi xẩy ra?

- Dạ thưa cha...

- Dạ nghe la... Dạ có người la... Việt cộng tới.

- Ai la. Ở đâu?

- Dạ thưa cha. Ở đây. Dạ ông ni nì. Ông la quá.

Vài ngọn đèn nhỏ được đốt thêm. Mọi người nhìn về hướng có tiếng nói.

Chẳng thấy gì ngoài những chiếc đầu cao thấp lố nhố. Cha Sở kêu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.