GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 88

Người thanh niên ở trên băng ca bằng vải trắng mở đôi mắt lờ đờ nhìn

mặt người gọi. Người lính tên Thu cúi xuống:

- Mày bị rồi.

Người bị thương nhếch môi đau đớn:

- Chắc tao không sống nổi. Thu có về Bắc được nhớ cho thầy me tao

biết.

Anh ra dấu cho bạn tháo cái giây bạc đeo ở cổ, thều thào:

- Nhớ đưa cho đẻ tôi. Thu.

Thu vội buông tay bạn. Cô nữ cán bộ trong đội cứu thương đã lên tiếng

gọi hai cô gái Huế ỳ ạch khiêng chiếc băng ca lật đật đi lên. Người bị
thương cố nhướng mắt nhìn bạn và cố đưa bàn tay lên vẫy mà không còn
đủ sức nữa.

Anh lính tên Thu sững sờ nhìn bạn bị khiêng đi xa dần. Tay anh còn cầm

chặt sợi dây bằng bạc. Mịch. Anh gọi lớn. Nhưng chiếc băng ca đã khiêng
đi xa, còn lại một tay, anh đưa tay dụi mắt mình mà như là vuốt mắt cho
bạn. Phía dưới cầu lại một tốp khác đi lên, họ cũng tải thương. Anh vẫn
cầm chặt sợi dây bạc trong tay, sững sờ nhìn từng chiếc băng ca khiêng qua
mặt mình. Nhưng anh không nhìn từng người bị thương nữa.

Ngang qua mũi súng của anh, mấy cô gái Huế càng bước mau, như sợ vô

tình một viên đạn có thể bay ra ghim vào người mình. Anh ta để cho mũi
súng chúc xuống đất. Trong một cánh cửa sổ từ một ngôi nhà phía ngã ba,
nằm trong một khu đất rộng và trong cây cối, anh ta bắt gặp một đôi mắt
thập thò nhìn. Anh không dám nhìn lại, sợ đôi mắt đó sẽ biến đi. Đó là đôi
mắt của một cô gái nhỏ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Phía sau lưng cô
gái có một bàn tay chộp lấy vai áo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.