GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 99

Ðàm, không ai về được hết.

- Qua cầu Tràng Tiền được không?

- Mô được, họ đóng đầy ở nhà dây thép mà.

Mỗi người mỗi chuyện, tôi lơ mơ biết được tình hình chung của thành

phố. Tôi nói với má tôi, chú tôi là mình ở phía hữu ngạn chắc yên rồi.
Nhưng khi tìm được chỗ ngồi, chưa kịp dỡ vắt cơm mang từ nhà qua, thì
súng lại nổ, chúng tôi lọt vào giữa trận chiến. Trong lúc tôi nằm xuống
chân bàn, đầy hơi người hơi chó và chờ chết. Tôi nghĩ là chắc chắn chết,
căn nhà lầu sẽ bị sập, sẽ chôn vùi chúng tôi trong đám gạch vụn, thì bỗng
tiếng súng im rơ một vài phút. Sống rồi. Một tiếng nào kêu lớn trong đầu
tôi, dội ngược ra và mở mắt nhìn từng người chung quanh. Họ ngồi rột dậy
ngơ ngác, bụi cát còn bay mù mịt, các cửa kính vỡ chưa hết rung. Nhìn lên
chiếc sập "ngài ngự" thấy còn lại cơi trầu bằng đồng chạm rồng phượng và
cái chăn nhiều màu. Ngài đã được cõng đi rồi. Không biết có sống thoát
được không! Chưa kịp nói với ai một lời nào thì một tiếng B40 lao vút trên
mái ngói. Ầm, một mảng mái nhà sập, bụi bay mù, mọi người rụt đầu, thu
mình nhỏ lại. Cánh cửa sổ chỉ còn dính vài mảnh kính, sắt nhọn bỗng như
bị va mạnh, rồi một bóng người nhảy vụt vào. Vài tiếng la bật lên, vài tiếng
ú ớ không ra lời. Họ tràn vào rồi. Vài người úp mặt vào hai bàn tay. Tôi mở
nhìn sững, không phải lính quốc gia hay quân giải phóng mà là Thái. Mình
nó đầy máu. Nó nhớn nhác nhìn tìm rồi lôi má tôi, lay chú tôi và cả nhà
dậy:

- Chạy, chạy bác, chạy chị.

Tôi kéo nó nằm xuống, hét:

- Em, làm người ta hết hồn. Chạy đi mô, chết hết bây chừ đó.

Thái dựng thẳng tôi ngồi dậy. Lúc này tôi mới thấy bên hông mình ướt

sũng. Máu, máu còn tươi rói chảy dọc xuống dưới chân. Tôi bị thương rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.