GIẢI NGẢI KÝ - Trang 110

là có cái gì đó dính dính trên mặt tôi. Mẹ kiếp, không phải cát, là muỗi,
muỗi nhiều vô cùng, chúng nó bâu vào mặt vào đầu tôi mà đốt, cái dính
dính vừa rồi là mồ hôi và thịt muỗi hòa vào với nhau, mùi vị thật là kinh
khủng.

Tới lúc này thì tôi chịu không nổi nữa rồi, còn đào tiếp thì không chỉ

tay chân rụng ra, mà ngay cả đầu tôi cũng sẽ bị lũ muỗi vặt mất. Tôi ngẩng
mặt nói với ông già:

- Ông à, cháu nói thật là ông nên kia nghỉ một lát đi, nghỉ rồi cháu trả

công ông thêm, chứ làm tiếp thì chết mất.

Ông già nhìn tôi, chắc thấy mấy cái xác muỗi bét đầy mặt tôi nên ông

ấy cũng hiểu, nhưng thay vì đồng ý ông ấy lại nói:

- Lên đi, tao đào tiếp, mày lên coi miệng mồ này, đừng đi quá xa, ma

nhà cũng không phải ma tốt đâu.

Tôi cau mày, ông ấy việc gì phải cố chấp như vậy, tôi còn không

cuống lên, ông ấy cuống thì được cái gì, nghỉ một lúc lấy sức, có khi còn
được việc hơn là cố thêm một lúc. Nghĩ rồi tôi gật gật đầu, cắm xẻng cuống
và đạp vào vách đất leo lên trên, chỉ năm phút thôi, tôi sẽ nghỉ năm phút rồi
lại xuống đào tiếp. Mà cũng không phải đào lâu nữa, công nghệ chôn cất
ngày xưa đâu có hiện đại như bây giờ, tôi chắc chỉ đào thêm chục phân nữa
là chạm nóc quan thôi.

Bên trên không khí có phần lạnh lẽo, nghĩa địa về đêm âm u tịch mịch,

nghe được cả tiếng dế kêu rời rạc như tiếng khóc hờn, mà bóng tối ở đây
cũng đặc biệt, đen như hắc ín, cách chục bước chân là không thấy được gì.
Nếu như bắt tôi một mình ở đây, chắc có chết tôi cũng không chịu, không
phải là tôi sợ ma, mà chính cái bóng tối này khiến cho người ta kinh sợ, tối
như nuốt chết cả tâm hồn. Nhìn quanh không thấy có gì bất thường, người
ta hay bảo đêm xuống ngoài nghĩa địa sẽ có ma chơi, là những đốm lửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.