GIẢI NGẢI KÝ - Trang 112

vừa di chuyển, nhìn không giống trong tưởng tượng của tôi. Đó là một bàn
tay với năm ngón gầy guộc, nước da trắng bợt khiến tôi xác định được đó
không phải là con chuột. Năm ngón tay bám vào bia mộ, vừa thấy ánh sáng
lập tức rụt lại, giống như đang chơi trốn tìm với tôi vậy. Đêm hôm như vậy,
ai lại đi chơi trốn tìm ở nghĩa địa chứ, không phải người, vậy đây là ma,
hay là ... người chết?

Tôi lập tức lấy lá bùa trong người ra, ma thì tôi có cái này hộ thân rồi,

còn người chết, tay tôi cầm xẻng lên, nếu người chết có thể sống lại thì tôi
sẽ giáng cho nó về mộ thì thôi. Lấy hết can đảm, tôi nhìn một vòng xung
quanh, chân bước thật cẩn trọng tới gần hai bia mộ, mày muốn chơi trốn
tìm cũng được, nhưng cố mà đừng để bị bắt.

- Thấy rồi!

Ách! Tôi giật mình, đầu lập tức quay phắt lại, đúng lúc đó, chỉ trong

chưa đầy một khắc, tôi thấy có bóng người vụt qua sát sau lưng mình. Là
người thật sao, chỉ lờ mờ trăng trắng, nhanh như vậy, lại im lặng như vậy,
nếu đứng ở khoảng cách này tôi chắc chắn có thể cảm nhận được ngay. Rốt
cuộc đang có chuyện gì xảy ra, tôi quay đầu lại chỗ hai bia mộ, nhanh chân
lao tới phía sau đó, không có gì, chỉ là cây cỏ và những khoảng đất loang
lổ. Có phải là nhìn nhầm rồi không, năm ngón tay xương xẩu ấy thực ra chỉ
là cây cỏ phản quang mà thành, điên mới tự lừa mình như vậy, chắc chắn là
nó vừa ở đây, sau đó bằng tốc độ ma quỷ của mình, nó luồn ra sau lưng tôi,
rồi đúng lúc tôi quay lại thì lập tức biến mất. Mà vừa rồi là cái gì kêu vậy?

- Mày xuống đây mau lên, tao thấy nắp quan rồi, cầm xẻng xuống đây.

- Vậy ạ, cháu xuống ngay đây.

Thì ra là ông già đã đào tới nắp quan, đúng như tôi nghĩ, huyệt này sâu

lắm cũng chỉ 2m, lại đặt trên đồi, phong hóa xói mòn chắc chỉ còn hơn 1m8
thôi. Vừa nhảy xuống hố, tôi đã thấy chân mình dẫm lên tấm ván gỗ, ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.