GIẢI NGẢI KÝ - Trang 12

thì mới nhận ra là cái điện thoại, chắc lúc ngủ tôi cầm trên tay nên mới làm
rơi như vậy. Tôi cúi đầu tìm điện thoại, may mà nó rơi ngay chân ghế tôi
ngồi, chỉ cần với tay xuống là nhặt được.

Tách... Tách...

Tiếng gì vậy?

Tách... Tách...

Nước chảy? Có ai làm đổ nước ra sàn? Hay thằng Cường dậy rồi?

Tôi định ngẩng đầu lên nhìn xem thằng bạn đang làm gì, chợt mắt lại

bị một thứ khác thu hút. Dưới nền gạch sáng trắng, một vũng máu đang
loang dần ra, chảy vào các rãnh dưới nền nhà. Máu vẫn đang nhỏ thành
tiếng, từng giọt đỏ thẫm, sánh đặc rơi xuống.

Tách...

Là từ giường của Cường, tôi giật mình ngước mắt nhìn, một cánh tay

thò ra ngoài mép giường, máu là từ trên cánh tay, thấm qua tấm chăn, chảy
theo mu bàn tay tới ngón tay, sau cùng là giỏ thành từng giọt xuống nền
nhà.

Tay cậu ta băng bó kỹ lắm rồi mà! Chẳng lẽ cậu ta tỉnh lại rồi bóc lớp

băng bó ra để xem vết thương trên tay sao. Chợt tôi giật mình, vừa nhìn vào
mặt thằng Cường, người tôi lạnh băng đi, hai mắt cậu ta mở trừng trừng, lỗ
đồng tử giãn lớn, mặt tối sầm lại, chỉ còn thấy hai hốc đen ngòm trên mặt
nó. Mà hai cái hốc mắt ấy lại đang dán vào tôi, con ngươi bất động.

Tôi gần như nghẹn thở, tim thắt lại và tay đổ mồ hôi. Sao thằng Cường

lại trừng tôi như vậy. Hai con ngươi không có dấu hiệu sự sống kia cứ nhìn
chòng chọc vào tôi, có thể đọc được từ đó một nỗi thâm thù cay độc, như
muốn moi từ trong người tôi ra tất cả mọi thứ. Cảm giác ớn lạnh truyền từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.