GIẢI NGẢI KÝ - Trang 10

Nhóm người lao về phía tôi, theo phản xạ tôi lập tức áp sát người vào

cửa để nhường lối đi cho họ. Tiếng nói vẫn xèo xèo bên tai, tôi hoàn toàn
không thể nghe thấy họ nói gì, họ đang tranh luận về ca này sao, hay là họ
đang phân công trước phẫu thuật? Tôi nghe không ra, khi nhóm người đó
chạy tới trước mặt, mắt tôi bất giác dán vào cán cứu thương, lòng hiếu kỳ
khiến tôi nảy sinh một khát khao, khát khao được thấy mặt người nằm trên
đó.

Lạch cạch...

Thứ đầu tiên tôi thấy là cánh tay, một cánh tay trắng xanh thò ra khỏi

cán, máu từ trên tay thấm vào tấm chăn phủ ngoài và cứ thế nhỏ tong tong
xuống nền nhà. Mất máu nhiều vậy. Trong một khắc tôi lia mắt theo cánh
tay đó, nhìn theo đường máu thấm trên mảnh chăn phủ, loang lổ. Người kia
là nữ, chăn đắp tới cổ, tóc và máu dính bết vào mặt, khuôn mặt vì thế mà bị
che đi ít nhiều. Nhưng khi mắt tôi nhìn tới khuôn mặt người kia, nó lập tức
trở lên rõ ràng, màu da xám lại vì mất máu, môi tái nhợt, và hai mắt mở
trừng trừng.

Lạch cạch...

Tôi bỗng chết lặng, hai con ngươi đen sẫm kia, hai hốc mắt sâu hoắm

trên khuôn mặt kia, đang trừng trừng liếc tôi. Cô ấy đang nhìn tôi, giữa
những sợi tóc bết máu, giữa những bóng áo y bác sĩ vụt qua, cô ấy dán hai
con ngươi kia vào người tôi, hai con ngươi bất động. Tôi bất giác bám chặt
hai tay vào thành cửa, tôi sợ hai con ngươi đen hun hút kia sẽ kéo tôi theo,
như cảm giác được một luồng lực khổng lồ đang nắm lấy người mình, chân
tôi bỗng tự di chuyển. Không! Hai con ngươi ấy cứng đờ như mắt cá, như
hai hố đen đặc quánh tụ lại trên khuôn mặt vốn đã thành xác chết, nó đang
muốn hút tôi vào đó.

Lạch cạch...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.