GIẢI NGẢI KÝ - Trang 140

dù đang ngồi ở vị trí nào, cũng đang ngoảnh mặt cười với tôi, vẻ mặt giống
nhau như lột, cả chục người cùng một biểu cảm, chết chóc. Tôi kinh hãi
quay mặt lại, không phải, không hề có ai nhìn tôi như vậy cả, bọn họ vẫn
đang mải mê nói chuyện.

Tiếng nhịp tim trong lồng ngực dội lên dồn dập. Cô gái kia vẫn đang

cười, khuôn mặt cứng đờ như tượng sáp. Tôi vội vàng kéo tay ông bác ngồi
bên cạnh, miệng lắp bắp:

- Bác, bác ơi, bác có thấy cô gái ngồi kia không,...?

Người đàn ông bị tôi làm cho gián đoạn liền quay đầu lại, tốc độ quay

đủ chậm để tôi nhận ra, mình sắp không xong rồi. Khi tôi nhìn thấy khuôn
mặt người kia, tôi thậm chí còn không thở nổi, cũng là biểu cảm ma quái
đó, với hai tròng mắt đen và cái miệng kéo dài tới mang tai, thêm vào đó
còn có góc nghiêng 45 độ càng khiến cho nụ cười thêm phần kì dị. Tôi túm
chặt ngực áo mình, cảm giác như không khí đang bị hút cạn, giờ thì cả
người phụ nữ ngồi nói chuyện với ông bác này cùng nhìn sang tôi, với một
khuôn mặt biến dạng như vậy. Quái gì vậy, họ bị lây nụ cười ấy từ cô gái
kia sao, tôi lập tức đứng dậy, ôm ba lô lên và len qua đám người đang cố
cười với mình này.

Chạy tới cửa lên xuống, vừa đập cửa, tôi vừa gào lên với bác tài:

- Cho cháu xuống! Bác tài mở cửa xe! Cháu muốn xuống đây!

Nhìn lại gương chiếu hậu trong xe, tôi chợt thấy có gì đó không đúng,

trên ghế lái không có ai, nhưng trên gương, có một người đang nắm vô
lăng, với nụ cười chết, mặt ngoái nhìn tôi. Cái xe này bị ma ám rồi, không
có ai là người trong này sao, tôi đang đi đâu thế này, mẹ kiếp, tôi muốn về
nhà, tôi phải xuống xe....!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.