GIẢI NGẢI KÝ - Trang 185

khó giữ. Vì tôi không đem theo đồ gì phòng thân, tất cả những gì tôi phải
làm là tập trung vào sợi dây, hai mắt nhìn thẳng, tâm lý vững vàng, và tin
tưởng vào pháp thuật của thầy Vương.

Ông thầy bùa thắp lên ba nén nhang, vì đây là cúng người sống nên

không cần vái lạy, tiếp theo ông ấy rút hai lá sớ trong ống tay áo ra, đọc
một lá trước mặt tôi, một lá đọc trước con hình nhân. Sau đó thầy Vương
bắt tôi ngửa bàn tay lên, nhắm lấy ngón cái mà cầm con dao cứa một
đường, dù đã có chuẩn bị như tôi vẫn thấy chỗ bị cắt đau nhói.

Khi máu chảy ra, thầy bùa nhanh chóng ấn ngón cái của tôi vào cả hai

lá sớ. Có thể hiểu là ông ấy đang bắt tôi điểm chỉ vào giấy đăng ký kết hôn.
Nhìn hai dấu vân máu trên nền giấy vàng đã khô đi, thầy Vương gập gọn
một lá sớ, gài vào cổ hình nhân. Còn một lá của tôi, ông ấy châm lửa đốt đi,
vừa đốt vừa khua khua quanh đầu tôi, khiến cho cả người tôi ám khói khét
nẹt.

Hoàn thành nghi lễ, thầy bùa cầm chiếc chuông nhỏ lên, ghé sát vào

tai hình nhân, ông ấy gọi:

- Giàng Thị Dương

Keeng!

Cứ như vậy liên tiếp ba lần, cách mỗi lần là một hồi chuông, giống

như hô thần nhập tượng vậy. Tiếng chuông cuối vừa dứt, thầy Vương đặt
lại chuông lên bàn, hai chân chậm dãi lùi về phía giường, coi như nhiệm vụ
gọi hồn của ông ấy đã hoàn tất.

nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng ai rơi vào tình huống của tôi mới

thấy, chuyện này thực sự rất nghiêm túc. Không khí trong phòng lập tức
trùng xuống, tôi ngồi bên ghế trái, đối diện với cánh cửa chính khép hờ,
xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có duy nhất một nguồn sáng tỏa ra từ
ngọn nến, từng đó không đủ để tôi quan sát cả căn phòng. Thứ tôi có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.