GIẢI NGẢI KÝ - Trang 213

- Mày nói chậm lại xem nào, thằng Mạnh làm sao?

- Nó bị đưa vào viện rồi, tao không rõ tình hình, cũng chẳng liên lạc

được với thằng Cường nữa. Nhanh về phòng rồi nói tiếp, đi đường cẩn
thận.

Dứt lời tôi lập tức cúp máy. Đi đường cẩn thận. Câu này là thằng

Cường dặn tôi, cũng chính cậu ta bảo tôi gọi cho Duy, tại sao lúc đó Cường
không gọi, chẳng lẽ cậu ta biết trước sắp có chuyện gì xảy đến với mình,
nên chỉ kịp nói nốt vài lời gấp gáp đó. Chưa bao giờ tôi muốn gào lên như
lúc này, cái chết bỗng chẳng còn đáng sợ nữa, đáng sợ bây giờ chính là phải
đợi khi nào tới lượt mình chết.

Chưa tới khu tập thể, tôi đã thấy đám đông những người đứng bàn tán

kéo dài từ ngoài cổng vào tới cầu thang. Bọn họ quây thành một vòng tròn
dẫn vào trung tâm là bãi đất trống ngoài tầng một. Tôi vội vàng chen vào
giữa, muốn nhanh chóng đến cầu thang, nhưng lòng hiếu kỳ khiến tôi phải
chú ý về phía trung tâm kia.

- Thằng đó là nhân viên bên phòng kỹ thuật, trẻ lắm, mà cũng mới vào

làm được có một năm thôi.

- Trẻ mà, sao tự nhiên lại làm chuyện dại dột thế.

- Không đâu, chắc là bị ngã hay gì mà, chả biết sống nổi không nữa.

Càng tiến gần tới trung tâm, tôi càng nghe thấy nhiều lời xì xầm, họ

nói với nhau bằng những vẻ mặt kỳ quái, người mà họ nhắc tới, trẻ tuổi, lại
làm ở phòng kỹ thuật, có lẽ nào là Mạnh. Nó gặp chuyện ở dưới tầng một
này sao, chuyện dại dột gì vậy, sao không thể sống nổi? Có vài người nhận
ra tôi, ánh mắt của bỗng trở lên dè chừng.

Tới gần đó tôi chợt thấy ba bóng áo xanh công an đứng chắn trước

mặt đám đông, họ ngăn không cho người dân tiến vào khu trung tâm. Vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.