GIẢI NGẢI KÝ - Trang 229

- Nếu bỏ đi, vậy thằng Minh sẽ tính thế nào? Nó đâu thể rời khỏi đây

được?

Cường chỉ vào tôi cùng lúc tôi ngồi dậy, chuyện gì thế này, tôi thấy

thằng Duy đang xếp quần áo vào ba lô, đồ đạc cậu ta cũng đã để gọn trong
thùng nhôm, có vẻ như Duy đang chuẩn bị rời đi. Thấy tôi nhìn, thằng ấy
không giấu giếm mà còn hằn học nói:

- Tất cả là tại mày, thằng Mạnh nói đúng, nếu không do mày thì con

quỷ kia đã không mò tới đây, càng không hại thêm ai khác. Đáng ra mày
nên chết một mình đi thì hơn.

Tôi choáng váng. Thậm chí tôi còn không dám tiếp tục nhìn vào mặt

cậu ta, những lời này không sai, quả thực tôi cũng nghĩ do mình mà Mạnh
phải chết. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, giờ nếu cho tôi đổi lại, tôi sẽ không
đi tới nhà lão thầy bùa kia, không tìm ai giúp đỡ nữa, cứ để cho con quỷ kia
bắt tôi. Như vậy bản thân mới không chịu giằn vặt.

- Mẹ kiếp, tại sao tự nhiên tao lại bị lôi vào cái chuyện chó má này. Từ

lúc tao cùng phòng với mày, chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, giờ thì tao hiểu
rồi, mày nên ngồi mà xám hối đi. Dù mày có chết thì kiếp này mày cũng
không trả hết nợ đâu -Duy kéo khóa ba lô lên và đi ra cửa.

- Tao mong chuyện này đối với tao sẽ sớm kết thúc, nhưng với mày thì

vĩnh viễn không đâu.

Đó là những lời cuối cùng tôi nghe được từ Duy, sau đó cậu ta mang

hết đồ đạc xuống tầng một. Cường vẫn chạy theo khuyên thằng ấy ở lại, tôi
loáng thoáng nghe được hai người họ to tiếng với nhau suốt dọc hành lang.
Không đời nào thằng ấy chịu ở lại đâu, nếu là tôi chắc tôi cũng không thể
bình tĩnh mà tiếp tục sống trong sợ hãi như vậy.

Chuyện ngày hôm nay thực sự không khiến tôi bất ngờ, thái độ của

Duy với tôi, chắc là do cậu ta bị áp lực trong mấy ngày qua. Nghĩ thế nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.