GIẢI NGẢI KÝ - Trang 421

Bông không phải như thế này.

Cường quay mặt đứa trẻ ra, mắt này, mũi này, miệng này, đúng là

Bông, nhưng thân thể tại sao lại như vậy. Đôi mắt con bé mở tròn, nhìn chỉ
thấy vô cảm, không còn vẻ tinh nghịch như trước đây nữa. Hai tay Cường
dính đầy thứ dịch đậm đặc kia, từ hoang mang chuyển dần sang chết lặng.
Toàn thân cậu đổ nghiêng về một bên tường, rồi lại trượt dần xuống nền
đất.

- Aaaaaa!

Cường ôm chặt con bé vào lòng, hét như muốn xe toang cổ họng,

nước mắt không ngừng chảy đầy trên mặt. Cảm giác trống rỗng, tất cả đều
trở lên vô nghĩa, ngay cả sự tồn tại của cậu cũng hoàn toàn vô nghĩa. Thân
xác Bông bây giờ chẳng còn nguyên vẹn, trong đống xương thịt bầy nhầy
kia cậu đâu thể biết phần nào thuộc về con bé.

Đáng ra đêm hôm đó, Cường phải nói với chị, để cậu ở lại trông nó,

bây giờ có nói gì làm gì cũng không kịp nữa rồi. Mọi thứ đều đã quá muộn.

Có ôm bao lâu thì cơ thể con bé cũng không ấm lên được, mỗi lần

buông nó ra, Cường lại tự hỏi, làm thể nào đây, Bông phải làm thế nào mới
sống lại được? Nhưng càng hỏi, Cường càng đau khổ, sống lại ư? Con bé
chết rồi, thực sự nó không thể đợi được cậu, trước khi chết nó đã chịu bao
nhiêu khổ sở, cậu thấu được mấy phần, với một đứa nhỏ như vậy, sẽ không
gì có thể đo đếm được.

Là bị xẻ thịt, lột da, Cường không dám tưởng tượng những cảnh đã

diễn ra với con bé. Nó sẽ chỉ nghĩ tại sao ba mẹ và cậu không tới cứu nó, tại
sao lại bỏ nó một mình ở nơi lạnh lẽo này. Nó đã sợ tới mức nào? Nhưng
chỉ cần nghe thấy tiếng Cường, con bé lập tức quên hết hờn giận, nó gọi,
rồi lặng lẽ rời đi, không phải để oán trách mà là để gặp được người nó
thương yêu. Tới cùng, vẫn là Bông tìm thấy cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.