GIẢI NGẢI KÝ - Trang 5

hóa thì mua cho anh em bao thuốc lá. Lúc đấy cậu ta chỉ bảo là nhà em gái
giữ lại ăn cơm, tôi biết vậy, còn nghĩ là sướng cái thân mày nhé, dễ bố mẹ
em nó ưng cái bụng mày rồi, làm rể miền núi này cũng không tệ, há há.
Hơn 9h, thấy muộn rồi mà cậu ta còn chưa về, tôi gọi thử thì bên kia không
nghe máy, lúc đó tôi cũng không nghĩ tới chuyện gì xấu. Nhưng chỉ vài
phút sau người ta báo Cường bị tai nạn, chắc trên đường về thì gặp chuyện.

Tới viện, việc đầu tiên tôi làm là chạy tới phòng trực hỏi cô y tá xem

người bị tai nạn xe máy nằm phòng 301 đi lối nào. Người ta chỉ tôi lên tầng
ba, phòng đầu tiên, bên trái hành lang. Vì giờ đã vào đêm nên trong viện
vắng hoe, cả dãy tầng ba chỉ có hai phòng duy nhất sáng đèn, một là phòng
301, hai là một phòng ở cuối dãy.

Tôi mở cửa bước vào, cảm giác đầu tiên là cái ớn lạnh kỳ lạ từ trong

phòng thổi vào người, tiếp theo tới thứ mùi gây gây pha lẫn giữa mùi máu
và mùi thuốc sát trùng, cuối cùng là nụ cười rất thân thiện của chị y tá đang
đứng kiểm tra cho Cường. Chị y tá không xinh, nhưng cười rất hiền, ít nhất
là vẫn dễ nhìn hơn người đang nằm trên giường kia.

- Anh là người nhà của bệnh nhân? - Chị y tá mở lời.

- Vâng, tôi là bạn của cậu ta.

- Anh này vừa được chúng tôi khâu mười một mũi ở chân trái, tình

hình vết thương không nghiêm trọng, lúc nhập viện anh ta còn tỉnh táo,
người đưa anh ta tới viện nói là gặp anh ta tông vào dải phân cách trên dốc
Đèo Cái.

- Ngoài khâu mười một mũi ra thì cậu ta có bị gì nữa không chị?

- Đầu và mặt không có thương tích, tay trái bị xước do ma sát với mặt

đường, chân bị mảnh kim loại đâm qua, ngoài ra chỉ là những vết trầy
không đáng ngại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.