GIẢI NGẢI KÝ - Trang 97

Bác lao công kể tới đó, mọi người trong phòng cùng lặng thinh, như

có một vết cắt nhói lên trong lòng tôi, cô ấy chết chỉ vì tình yêu đặt nhầm
chỗ, vì kẻ làm bác sĩ kia vốn không có lương tâm, và vì xã hội thời đó quá
nặng nề, cổ hủ. Nhưng nếu oan hồn kia là cô y tá đó, vậy vì sao lại đòi
mạng tôi, 16 năm trước tôi mới được 8 tuổi, nếu nói tôi hại người, chắc
chắn kẻ đó bị điên rồi.

Mấy y bác sĩ nghe xong chuyện cũng chép miệng, lắc đầu, vài phút

sau họ rời khỏi phòng, giờ chỉ còn bốn người chúng tôi ở lại. Chẳng ai nói
gì, có lẽ trong đầu mỗi người đều suy nghĩ về câu chuyện vừa rồi. Tôi nhìn
thằng Cường, định hỏi cậu ta tiếp theo nên làm gì, thì chợt thấy cậu ta nói:

- Có một chuyện tao chưa dám nói với chúng mày, là về bố tao, ông ấy

cũng có mặt trong lần phẫu thuật ấy.

Cái gì? Tôi kinh ngạc, bố của thằng Cường là bác sĩ, không phải, tôi

từng gặp bố cậu ta rồi, ông ấy là công nhân viên chức gì đó, chắc chắn
không phải là bác sĩ.

- Bố mày là công chức nhà nước mà.

- Đó là dượng tao, bố và mẹ tao ly dị khi tao được 10 tuổi. Sau hai

năm ông ấy từ Thái Nguyên trở về.

- Dù có làm ở đây thì có khi bố mày cũng không chắc đã là bác sĩ

phẫu thuật, mày đừng áp đặt ngay như thế.

- Không, tao chắc chắn. Vì khuôn mặt tao nhận ra duy nhất trong giấc

mơ chính là mặt bố tao.

Vậy tức là thằng Cường còn thấy chuyện đó, nhưng lúc trước không

nói vì cậu ta sợ, hoặc đúng hơn là cậu ta không tin vào giấc mơ ấy. Không
biết còn những chuyện gì xảy ra mà Cường chưa kể cho tôi nữa, chắc chắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.