“Đúng rồi, vậy Galileo chính là người Ý” Văn Nhã Lệ đắc ý ngẩng đầu
nói.
“Ồ, Italy” Văn Thư Mẫn lại vùi đầu trong giấy tờ, sau đó lại ngẩng đầu
“Nếu hắn ở tháp Pizza/Pisa làm thí nghiệm thì nhà hắn ở chỗ nào?”
“Mẹ cho rằng Galileo là người bình thường sao?”
“Cũng đúng” Bà lại lần nữa vùi đầu trong đống giấy tờ.
Văn Nhã Lệ thở dài lắc đầu tiếp tục đọc sách.
Câu chữ trong sách đột nhiên mơ hồ không rõ, cô xoa mắt, nhưng câu
chữ vẫn như trước, xuất hiện một tầng sương che lại, bên tai cô lại xuất hiện
âm thanh, nghi hoặc ngẩng đầu, cô kinh ngạc phát hiện bản thân rời khỏi
thân thể của mình!
“Cái quái gì thế này? Linh hồn thoát khỏi cơ thể sao? Đùa đấy à? Sao lại
có thể xảy ra chuyện này? Tôi còn chưa có yêu đương gì nha! Tôi còn muốn
sống, còn muốn ở cạnh mẹ yêu…” Văn Nhã Lệ hét lên, nhưng lại phát hiện
giọng của cô bị hấp thu đi, không phát ra tiếng.
Cô chỉ có thể bất lực nhìn mình giống như đang ngủ ở trên sô pha, mà
mẹ của cô thì đang ngồi viết luận văn, giống như không xảy ra chuyện gì.
Lúc này, tại buổi trưa yên tĩnh, linh hồn Văn Nhã Lệ liền bay đến một nơi
mà cô không biết tên…
Mông mông lung lung, cô cảm nhận được một luồng ánh sáng, luồng ánh
sáng kia làm cô không mở mắt được, sau đó cô liền thấy một nơi rất đẹp.
Nơi này xuất hiện tất cả các loài hoa, nó đều nở rộ, một mảng màu tím lượn
lờ trên không trung giống như sương mù, gió nhẹ thổi qua làm mặt đất phát
ra tiếng sàn sạt. Sau đó một hình bóng nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt cô,
người đó có mái tóc vàng như ánh mặt trời, mắt màu xanh lam như biển cả,
làn da trắng nõn như dương chi, cả người tản ra ánh sáng, mà váy dài trên
người cô gái đó được làn gió lay động, bay nhẹ theo hướng gió, mỗi nơi cô
đi qua thì những bông hoa liền nở rộ. Cô gái đó giống như nữ thần mùa
xuân.
Chúng ta không thể cứu nàng… Vậy thì để nàng chết đi…