Chương 4: Gặp nạn tại sông Acheron [1]
Đây là một hành lang yên tĩnh. Tuy không biết đi như thế nhưng Văn
Nhã Lệ không có cách nào khác, chỉ có thể chạy nhanh theo hành lang, lại
gặp một cánh cửa lớn, cô dùng hết sức đẩy ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô há hốc.
Không lẽ đây thật sự là địa ngục sao? Trước mắt cô là một cảnh tượng
mà người tuyệt đối không thể thấy, xung quanh là một màu xám, cảnh
tượng vô cùng thê lương, lạnh lẽo.
Mà cách đó không xa có một con sông màu đen, con sông chảy rất
nhanh, nhìn xa hơn một chút là một dãy núi, từ nơi này nhìn tới là một màn
đêm đen tối mịt mù.
Trời ơi! Cô thật sự đang ở địa ngục! Văn Nhã Lệ bất lực nhìn con đường
không ra gì ở dưới chân mình, do dự không biết đi như thế nào. Nếu dựa
theo những gì đã đọc ở thần thoại Hy Lạp, trừ bỏ Hades thì không ai có
năng lực rời khỏi nơi này. Đây chính là một quốc gia độc lập, chỉ cần là con
người thì một khi bước chân đến đây tuyệt đối không thể trở về, mà dù có là
thần cũng vậy, mà cô chỉ là một con người bình thường hơn cả bình thường,
tuyệt đối không có năng lực rời khỏi nơi này. Bất quả bỏ dở giữa chừng
không phải tính cách của cô, mặc kệ có thể rời khỏi hay không, cô phải thử
mới biết được.
Hạ quyết tâm, Văn Nhã Lệ thở sâu, hướng về phía dòng sông màu đen đi
tới. Nếu cô nhớ không nhầm thì dòng sông này tên là Acheron. Tuy rằng ở
địa ngục có rất nhiều dòng sông, nhưng không có dòng sông nào có thể so
sánh với dòng sông hùng vĩ này.
Nước sông chảy rất mạnh.
Văn Nhã Lệ đứng thẳng ở bên bờ, bất lực nhìn dòng sông lớn trước mắt,
không biết đi qua bằng cách gì. Nếu không có người lái đò Charon [2] thì
bằng cái công phu bơi như mèo chết chìm của cô chỉ sợ chưa đi một phần tư
sông đã bị dòng chảy mạnh mẽ kia cuốn tới cuối sông rồi. Nhưng mà cô
không định từ bỏ ý nghĩ chạy trốn, thứ nhất cô có vài điểm hoài nghi thế