GIẢI THƯỞNG BẤT NGỜ - Trang 252

Anh không cao giọng khi anh đưa ra mệnh lệnh. Cô đột nhiên nhận ra

anh không bao giờ cao giọng. Royce là một người đàn ông biết kiểm soát,
có kỷ luật. Thực ra, cô không thể không ngưỡng mộ sự tự chủ của anh. Anh
cũng là người tử tế nữa.

Cô chịu đựng những lời thuyết giảng của anh trước khi cô lại bắt đầu mơ

mộng và nhận biết mọi thứ anh nói là nhằm giúp cô dễ dàng điều chỉnh vị
trí mới của cô. Anh muốn cô vui vẻ. Việc đó càng trở nên rõ ràng khi bài
thuyết giảng của anh càng dài.

Người đàn ông này quan tâm đến cô - có lẽ cũng nhiều như cô quan tâm

đến anh. Đúng, cô rất quan tâm đến anh. Cô sẽ không ngồi ở đó hành động
như có hứng thú với mỗi lời nói của anh nếu cô không hề quan tâm đến anh
chút nào. Cô biết cô đang cư xử theo cách mẹ cô đã từng xử sự. Bố thích kể
lại những câu chuyện buồn chán cũ rích hết lần này đến lần khác và mẹ của
cô đã giả vờ là rất thích thú mỗi lần ông ấy kết thúc câu chuyện.

Royce thích thuyết giảng cô. Và bây giờ cô đang giả vờ hết sức quan tâm.

Những truyền thống phải được tiếp tục. Sự ấm áp dâng lên trong lòng cô.
Mẹ cô sẽ tự hào về cô, cũng như bà đã bảo vệ cảm giác của chồng bà,
Nicholaa đang cố bảo vệ cảm giác của Royce.

"Và vì thế, vợ ạ, anh tin là một ý tưởng hay khi em nói trước với anh

những nhiệm vụ mà em định thực hiện mỗi ngày," Royce kết luận. "Nó
cũng là một cách để chúng ta có thể có được trật tự trong cuộc sống hàng
ngày của chúng ta."

"Anh định nói là anh muốn mỗi buổi sáng em đứng trước mặt anh và nói

cho anh biết em định làm gì vào ngày hôm đó à?"

"Đúng."

Mắt cô mở to ngạc nhiên. "Nhưng anh không chừa ra chỗ trống cho điều

bất ngờ, chồng ạ," cô chỉ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.