GIẢI THƯỞNG BẤT NGỜ - Trang 378

Anh đột ngột muốn bóp nghẹt cô. "Đó không phải là lâu đài của anh, và

nó không phải là của em," anh công bố, cẩn thận nói rõ từng từ.

"Vậy nó là của ai?" cô hỏi, hết sức bối rối.

Anh nhấc cô khỏi đùi anh và đứng lên. "Của chúng ta," anh cáu kỉnh.

"Mọi thứ là của chúng ta, vợ ạ - không phải của anh, không phải của em,
mà là của chúng ta. Rõ rồi chứ?"

Cô gật đầu. Chết tiệt, anh không bao giờ muốn lại sợ hãi như thế này nữa

trong suốt quãng đời còn lại của anh. Anh chộp mạnh vai cô và hôn cô. Sau
đó anh quay lưng và rời khỏi phòng khách.

Nhu cầu cần được đấm hai nắm tay anh vào cái gì đó gần như áp đảo anh.

Chơi bóng là điều anh cần ngay lúc này. Một khi anh đánh ngã vài người
lính của anh ra mặt đất, có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn. Sau khi đi qua các
mảnh lan can anh biết là đánh một vài người sẽ không đủ. Anh sẽ phải đánh
cả quân đoàn.

Nicholaa không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra. Cô nghĩ có thể là sự thay

đổi trong thái độ của chồng cô về quyền sở hữu là quan trọng, nhưng anh đã
hành động quá giận dữ đến nỗi anh chỉ càng làm cho cô bối rối hơn.

Không đầy mười phút sau một nhóm binh sĩ đi vào trong. Trong vòng

một giờ đồng hồ họ dọn sạch đồ trên lầu. Họ đặt giường của Royce trong
góc đại sảnh, tuy nhiên chỉ sau khi Thomas kiểm tra để chắc chắn rằng sàn
nhà sẽ chống đỡ được trọng lượng đó. Họ đặt tủ áo của Nicholaa bên cạnh
tấm ván đầu giường. Những người đàn ông này để số đồ gỗ còn lại ở bên
ngoài. Thomas đứng bên cạnh Nicholaa, quan sát. Anh giải thích rằng mọi
thứ sẽ được cất trong những ngôi nhà gỗ của binh lính cho đến khi tướng
quân đưa ra quyết định khác.

Nicholaa thấy chán nản vì việc thiếu sự riêng tư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.