GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 190

Thục Hà chỉ mỉm cười duyên dáng, “Ngươi không hiểu đâu.”

Lúc này Thục Hà đang đặt hòm thuốc xuống, thấm một ít rượu thuốc,

thoa từng chút một lên cần cổ của Tạ Lâm, trong lòng bỗng nhiên có cảm
giác không nói ra thì thấy không thoải mái, và nàng cũng mở miệng nói ra
thật, “…… Đại nhân ngồi ở vị trí này, cũng chẳng có gì vui vẻ, vậy thì hà
cớ gì cứ phải kiên trì chịu khổ mãi như thế? Lẽ nào người thật sự……”

Thật sự ham muốn quyền thế đến như vậy sao?

Nàng dừng lại, nuốt những lời sau đó xuống cổ họng, những câu châm

chích này, chẳng thể nào nói ra được.

Thật ra nàng thật nghi ngờ, hương vị của quyền thế tốt đến mức đó

sao? Nếu như tốt như vậy, thì tại sao Tạ Lâm lại ẩn nhẫn như thế, Úy Trì
Chính đó gần như sắp đè đầu cưỡi cổ hắn rồi, những hắn vẫn giống như
trước đây gặp biến không sợ, giống như đang lạnh lùng quan sát mọi thứ,
lại giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

Người khác đều đang ở trong một vở kịch, chỉ có hắn là đứng ở ngoài.

Mọi người thường nói, một vở kịch tựa như cuộc đời một con người,

cuộc đời một con người tựa như một vở kịch.

Chỉ có con người đang ở ngay trước mặt đây, vẫn phân rõ rạch ròi

giữa đời và kịch.

Nhưng thỉnh thoảng Tạ Lâm lại nói: “Cuộc đời nếu như thật sự là một

màn múa rối, thì đúng là không thể nào tốt hơn được.” Có thể thao túng
điều khiển được cuộc đời, há không rất vui vẻ sao?

Lời nói lạnh lùng, khiến Thục Hà chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh đâm

thẳng vào tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.