quân như ý nguyện trong lòng, thì nói đôi lời với ta, là có thể thoải mái ra
đi, ta sẽ không ngăn cản.”
Thục Hà ngẩn người, cúi thấp đầu xuống, “Mạc Nhi thì còn được, chứ
những người giống như thiếp và Khởi La, thì có ai sẽ cần chúng thiếp
chứ?”.
Khởi La diễm lệ không ai bì kịp, nhưng lại là hồng nhan họa thủy,
chẳng phải sinh ra trong gia đình hiển hách gì, cũng giống như Thục Hà,
trước đây từng là vật chơi đùa trong tay đám đàn ông, được Tạ Lâm cứu ra,
vì thế cũng đối đãi với Tạ Lâm như là ân nhân.
Nhưng với cơ thể đã tàn hoa bại liễu này, còn ai cần đến nữa?
Vậy thì chi bằng chẳng gả cho ai cả, chăm sóc hầu hạ Thừa tướng đại
nhân đến già, rõ ràng là yên ổn tự do tự tại hơn nhiều.
Tạ Lâm cười lạnh một tiếng, “Chỉ cần các nàng muốn gả, thì đương
nhiên sẽ gả được, người bước ra từ phủ Thừa tướng của ta, ai dám không
cần?”.
Thục Hà phì cười, trong lòng thầm nhủ đừng có nói là người khác,
trước mắt thiếp cũng đang có một người đây.
Cao ngạo cô độc, không mảy may có chút gì thỏa hiệp, phóng tầm mắt
toàn bộ Đại Sở này, có ai dám cần người chứ?
“Đại nhân thực sự đã nghĩ quá nhiều rồi,” Thục Hà lại nói, “Phải biết
rằng cái gì là của mình thì cuối cùng vẫn sẽ là của mình, còn nếu đã không
phải thì chớ nên cưỡng cầu, từ lâu bọn thiếp đã không mong muốn gì hết,
cứ ở trong phủ Thừa tướng sống cho đến già, là chúng thiếp đã cảm thấy
thỏa mãn lắm rồi.”