GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 191

Có lúc nàng có cảm giác mình hiểu được hắn, nhưng có những lúc lại

có cảm giác hắn là một người rất khó hiểu.

“Đại nhân,” Thục Hà lại nói, “Đối với thiếp, Khởi La và Mạc Nhi mà

nói, đại nhân là ân nhân, cũng là người bọn thiếp nương tựa vào, chúng
thiếp hy vọng đại nhân bỏ hết những gánh nặng trên vai xuống, dựa vào
chúng thiếp một chút thôi, thỉnh thoảng mỉm cười chân thành, chứ không
phải là…..”

Chứ không phải là kiểu lạnh lùng như vậy.

Thục Hà từng là hoa khôi nổi tiếng đệ nhất kinh thành của Câu Lan

viện thời ấy, đoan trang mà duyên dáng, với tài đàn cực kỳ điêu luyện. Xét
về tư thái dung mạo khí chất của nàng, đều giống hệt một tiểu thư khuê các,
đám đàn ông háo sắc bu lấy phải xua đi như xua vịt.

Mà đâu phải là “như” một tiểu thư khuê các, nàng đúng thực là một

tiểu thư khuê các. Cha từng là một vị quan tam phẩm, không biết tại sao
đúng lúc Thục Hà vừa đến tuổi cập kê, thì phụ thân lại bị gian thần hãm
hại, khám nhà chém đầu, con gái bị bắt đi làm kỹ nữ. Một hôm Tạ Lâm biết
chuyện, dùng tiền vàng vạn lượng chuộc thân ra, thu nhận làm thị thiếp.

Đêm hôm đó, Thục Hà vốn tưởng Tạ Lâm sẽ giống như những tên háo

sắc khác, muốn vũ nhục mình, nhưng không ngờ Tạ Lâm lại chẳng hề động
đến nàng, dốc hết sức lực lật lại bản án sửa sai. Không bao lâu sau, cả nhà
Thục Hà được xá miễn tội, nàng cảm kích vô cùng, lập tức quyết định hầu
hạ Tạ Lâm cho đến cuối đời.

Nhưng lại không ngờ……

“Không cần thiết,” giọng nói khàn khàn của Tạ Lâm vang lên, cắt đứt

hồi ức của Thục Hà, “Nàng, Khởi La, và cả Mặc Nhi nữa, ta chỉ hy vọng
các nàng vui vẻ hạnh phúc, ta lớn hơn các nàng, những việc đã từng chứng
kiến cũng nhiều hơn, nếu có một ngày các nàng tìm được một đức lang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.