GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 217

ngắn cũng chẳng ngắn, đủ cho hắn học được sự lõi đời khéo đưa đẩy, học
được sự thâm sâu khó dò, học được thói lộng quyền, học được cách dùng
mưu kế.

Trong suốt mấy năm đó, đã có quá nhiều thứ thay đổi. Bản thân hai

mươi sáu tuổi, là một gian thần bợ đỡ một tay che trời. Có gì khác biệt với
đám quần thần kia?

Thật sự là hổ thẹn với thánh ân của Vĩnh Lưu hoàng đế.

Thời cuộc hiện giờ, Tạ Lâm đi không được, vứt chẳng xong, tuy hắn

hiểu rằng chỉ cần hắn tiếp tục ngồi ở cái vị trí Thừa tướng này, thì cái danh
xưng gian thần hắn còn phải cõng tiếp, vũng bùn quyền mưu này, hắn càng
lún càng sâu, cũng không thể nào thoát ra được.

Vì để đương kim bệ hạ tự mình chấp chính mà buông tay suốt ba năm,

không khỏi quá lâu rồi, Thừa tướng đại nhân không chờ được, mà cũng
không chờ nổi. Hắn chỉ có thể giành ra thời gian nhiều nhất là hai tháng, để
bệ hạ tự mình xử lý chính sự, tiện bề thích nghi với những tháng ngày
không có Thừa tướng.

Không ngờ là Giang Tô và Chiết Giang lại xảy ra lũ lụt, phá hỏng hết

cả kế hoạch. Tạ Lâm đành phải quay lại trung tâm của triều đình, nắm chặt
lấy thời cuộc, và cả thời cơ nữa.

Cũng may bệ hạ trưởng thành rất nhanh, dần dần quả quyết hơn, đã có

sự uy nghiêm của bậc đế vương rồi. Đáng vui đáng mừng.

Quần thần đã nối đuôi nhau đi ra khỏi đại điện từ lâu, nhưng Tạ Lâm

vẫn đứng mãi nhìn ngai vàng đến ngây người. Hành động này, rơi vào
trong mắt người có tâm cơ, thì sẽ là đại bất kính.

Ánh mắt của Úy Trì Chính quét tới, bèn khựng lại không đi nữa, lúc

liếc mắt nhìn về phía Tạ Lâm, lại thấy tuy rằng ánh mắt hắn sáng lấp lánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.