GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 215

trách nhiệm giám quốc, lúc mới đầu khi bệ hạ ngồi lên hoàng vị, thủ đoạn
thế lực vẫn chưa đủ, Tạ Lâm khó tránh khỏi bao biện làm thay, vì bệ hạ mà
đao to búa lớn, cắt bỏ hết tầng tầng lộn xộn, lột ra lớp lớp vỏ kén của quyền
lực, phơi bày bản chất bên trong, dâng lên cho bệ hạ nhai nuốt nghiền
ngẫm. Như vậy, cũng đồng nghĩa với việc phải gánh cái thanh danh chẳng
tốt đẹp gì.

Năm Vạn Triệu thứ hai, Tạ Lâm vốn tưởng năng lực của bệ hạ đã chín

muồi, là thời cơ tốt để tự mình chấp chính, chi bằng dần dần buông tay, rất
nhiều việc đều do bản thân Thừa tướng mình thay bệ hạ dẫn dắt kiểm soát,
về tình về lý đều không thích hợp chút nào. Nhưng suy cho cùng bệ hạ
cũng chưa bao giờ thực sự trải qua những ngày tháng chưa có Tạ Lâm phò
trợ.

Nếu nói Thừa tướng buông tha quyền lực, chẳng qua là giữ đạo hiếu

chịu tang mà thôi. Năm đó bản thân thi đố thám hoa, nhưng quê hương lại
bị lũ lụt nhấn chìm, nhà tan cửa nát, vốn dĩ phải hồi hương chịu tang trong
ba năm, sau ba năm, công danh còn đó, vẫn có thể quay trở lại kinh đô làm
quan.

Nhưng Vĩnh Lưu hoàng đế năm đó, là huynh trưởng của tiên hoàng,

lại chỉ cho Tạ Lâm nghỉ phép ba tháng, lệnh cho hắn ba tháng sau lập tức
về kinh báo cáo tình hình công tác. Tạ Lâm đã từng nghi ngờ hỏi lại, Vĩnh
Lưu hoàng đế liền cho tả hữu lui hết ra ngoài, chậm rãi nói: “Kiến giải của
ngươi rất độc đáo, hoàn toàn khác với những thần tử trong triều đình, và
những thí sinh khác cùng khoa thi. Thế sự biến ảo, quãng thời gian ba năm,
thật ngắn mà cũng thật dài, ba năm sau, ngươi ra sao, trẫm thế nào, giang
sơn đi về đâu, trẫm không thể giải thích được, và trẫm nghĩ, ngươi cũng
không thể giải thích được.”

Tạ Lâm trầm mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.