Dưới ánh nến, người ấy đứng đó, khuôn mặt trắng trẻo toát lên vẻ mơ
hồ, biểu cảm nghiêm trang, ánh mắt trong suốt, dường như đang nhìn về
một nơi xa xăm không biết tên, “Thiết nghĩ muôn dân sẽ không bao giờ biết
được, thứ nhỏ bé này, lại có thể chỉ huy được ngàn vạn binh mã.”
“Đây là hổ phù.” Hắn nhẹ nhàng nói, “Tiên đế đưa nó cho thần, giờ
thần dâng nó lại cho người.”
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng “rào”, cơn mưa to ào
tới, đập vào cửa sổ giấy, phát ra những tiếng “tí ta tí tách”.
“Hổ phù?” Minh Trọng Mưu giơ hai ngón tay cầm nó lên, “Tại sao chỉ
có một nửa?”.
“Nó vẫn còn một nửa nữa, hiện giờ, cũng là lúc vật hoàn cố chủ rồi.”
Hắn tháo sợi dây của chiếc túi màu đỏ buộc ở thắt lưng xuống, dùng ngón
tay đẩy thứ góc cạnh bên trong chiếc túi trên tay ra, lộ hình dạng thật của
thứ đó, rồi đưa đến trước mặt Minh Trọng Mưu.
Minh Trọng Mưu lấy thứ đó, ghép với miếng hồ phù trong tay, những
đường góc cạnh bị chém khớp lại rất vừa vặn, không có một khe hở nào.
“Đây là thứ trước khi tiên đế lâm chung, đã lệnh cho thần bảo quản,
thần giữ gìn nó đến nay, giờ cảm thấy thời cơ đã đến, là thời điểm giao lại
tấm hổ phủ này cho bệ hạ.”
Minh Trọng Mưu vuốt ve hồ phù: “Tại sao hôm nay lại nhớ đến, muốn
giao lại cho trẫm.”
“Hôm nay đã là năm thứ ba Vạn Triệu, thời gian đăng cơ của bệ hạ
cũng đã đủ lâu rồi, bệ hạ trưởng thành rất nhanh đây là điều đáng vui đáng
chúc mừng, thần cho rằng thời cơ đã chín muồi, đây là thời điểm nên giao
tấm hồ phù này cho người.”