GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 318

ngang, vẫn mang dáng vẻ tuấn tú ngày nào. Minh Trọng Mưu vô cùng vui
mừng, “Tạ khanh hồi triều, thật là đáng vui đáng mừng, không biết thân thể
còn chỗ nào không khỏe không?”.

Hoàng đế bệ hạ của triều đình Đại Sở thượng triều, việc đầu tiên là

quan tâm đến thân thể của thần tử, trong sử sách có thể gọi là độc nhất vô
nhị, Tạ Lâm có thể coi là độc hưởng ân sủng.

Nhưng khiến bệ hạ hồi triều, lại không hề độc chiếm đại quyền, thì

công đầu vốn thuộc về Tạ Lâm. Vì thế dù trong lòng quần thần có nghĩ sao
đi nữa, cũng đành phải nén lại trong bụng.

“Bẩm bệ hạ, thần không sao, tạ ơn bệ hạ quan tâm.”

Tạ Lâm trả lời rất đơn giản, không nhiều cũng không ít, trả lời rồi,

cũng tạ ơn long ân rồi, có thể nói là hoàn mỹ không chút khiếm khuyết,
hoàn hảo không tỳ vết.

Nhưng quá hoàn chỉnh quá hoàn mỹ, lại khiến Minh Trọng Mưu cứ có

cảm giác hình như thiếu một thứ gì đó, “Không sao thì trẫm yên tâm rồi.”

“Tạ khanh quay lại rất đúng lúc, việc khoa cử ba năm một lần, cũng

sắp đến rồi,” Hắn nhìn quần thần khắp xung quanh, chậm rãi nói: “Từ khi
khai quốc tới nay, triều đình Đại Sở ta luôn rất coi trọng vấn đề khoa cử,
các khanh ở trước mặt trẫm đây, mười người thì có tám chín là bậc trí giả
xuất thân từ tầng lớp nhân gian tiến cử mà ra, chuyện khoa cử, liên quan
đến xã tắc, những người thi đỗ cử nhân tiến sĩ, đều sẽ trở thành đồng liêu
với mọi người, hi vọng các khanh không coi nhẹ việc này, chuẩn bị lên kế
hoạch, đề không nhất thiết phải quá khó, cũng không được quá đơn giản, ra
đề xong, hãy đưa cho trẫm xem qua một lượt trước.”

“Bệ hạ anh minh.” Quần thần cúi đầu, riêng Tạ Lâm vẫn ngẩng cao

đầu không cúi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.