GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 317

“Chịu trách nghiệm?” Tạ Lâm buộc vạt áo trong lại cẩn thận, khoác áo

ngoài, nghe thấy câu này, giống như thấy rất thú vị, nghiêng đầu liếc nhìn
hắn một lượt từ đầu tới chân, “Ngươi là đoạn tụ hả?”.

Cho dù Lạc Thạch Thiên là người hỏi trước, cũng từng nghĩ đến trăm

ngàn đáp án Tạ Lâm có thể đưa ra, nhưng không ngờ câu trả lời lại thế này,
không nhịn được khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi.

Cô nàng này thực sự là nam hả?

Vì vậy hôm nay Mặc Nhi hỏi câu này, Lạc Thạch Thiên cũng đáp:

“Mười năm trước, nàng ấy cũng có thể coi là yêu kiều đáng yêu, lại vừa
thông minh vừa xinh đẹp, các bà mối đều nói nàng ấy bên ngoài thanh tú
bên trong trí tuệ, trong thành trên huyện dưới quê, người muốn lấy nàng ấy,
rất nhiều, nhưng Tạ Lâm của hôm nay……” Lạc Thạch Thiên không biết
đang nghĩ gì, lông mày nhíu chặt, “Nam tử nào dám lấy nàng ấy chứ?
Không bị dọa cho bỏ chạy mới là lạ!”.

Nói như vậy tức là tên đó phải thực sự là người có dũng có mưu, có

gan có dạ, thì mới dám nảy ra ý định hạ gục cô nàng. Nếu như bị Tạ Lâm
biết được, còn không bị nàng đập chết ngay tức khắc sao?

Mặc Nhi nghe Lạc Thạch Thiên nói như vậy, nghĩ đến Gia của mình,

tính tình lạnh lùng cứng rắn như vậy, ngoại trừ việc nước ra, ngoài trừ
giang sơn xã tắc ra, thì không đặt ai vào trong mắt, không để tâm tới bất cứ
thứ gì khác. Dần dần, ánh mắt vốn dĩ còn mang theo chút hi vọng mong
manh của Mặc Nhi, không kìm được ảm đạm hẳn đi.

XXX

Sáng sớm tinh mơ, Minh Trọng Mưu thượng triều như thường lệ. Ngồi

trên ngai vàng, nhìn xuống dưới, lúc các thần tử vây quanh, vừa kinh ngạc
vừa vui mừng phát hiện ra một người đứng ngay hàng đầu tiên, nửa tháng
nay không gặp, được tĩnh dưỡng nên sắc mặt hồng hào, phong độ hiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.