GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 347

học giả, thu vào nhiều bỏ ra ít. Tuy trước đây Thừa tướng từng là Thái phó
của Thái tử, phụ trách việc giám sát bệ hạ, nhưng bệ hạ hiếu học, Thừa
tướng chỉ cần chỉ điểm đôi chút, bệ hạ đã có thể ngầm lĩnh hội, học một
hiểu mười. Năm ấy, thậm chí là sớm hơn, Thừa tướng đã hạ quyết tâm, phò
tá hoàng đế Vạn Triệu xây bá nghiệp dựng cơ đồ.

Ngắm nhìn con chim ưng sải đôi cánh rộng, chao liệng trên không

trung, hòa với trời xanh mây trắng.

Sử Hồng Dược nghe những lời Tạ Lâm nói, hơi mở to đôi mắt, dường

như đang thật sự nhìn thấy cảnh tưởng của tương lai. Chiến tranh với nước
Di đã bình ổn, bách tính an cư lạc nghiệp, giang sơn rộng lớn, thịnh thế
phồn hoa.

Nàng ta liền mím mím môi, con ngươi sáng lên, “Được.”

Sử Hồng Dược vừa đồng ý, lập tức, Tạ Lâm liền ghé vào tai nàng ta

nói nhỏ, nên như thế như thế, phải như vậy như vậy. Tạ Lâm vốn dĩ không
nên ghé sát lại Sử Hồng Dược quá gần, cho dù là một bên sườn mặt thôi,
nhưng hơi thở vẫn phả vào lỗ tai của Sử Hồng Dược. Nhưng một là nơi này
không một bóng người, hai là cũng tùy cơ mà ứng biến, nên Tạ Lâm cũng
không kiêng kị gì nữa.

Nói được vài câu, gò má trắng trẻo xinh đẹp của Sử Hồng Dược đã

ửng đỏ như ráng chiều, “Nhất định phải như vậy sao?”.

“Tùy cơ hành sự.” Tạ Lâm nghiêm sắc mặt bảo.

Sử Hồng Dược khẽ “ừm” một tiếng.

Tạ Lâm thấy nàng đã hiểu, khẽ mỉm cười rồi mới quay người rời đi.

Lại bộ Thượng thư Sử Đạt già rồi mới có được một mụn con gái, nên

đương nhiên là yêu chiều hết mực, nhưng cũng may là tâm tư thuần lương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.