GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 396

Bốn người đồng hương, nay đã đỗ hai, Lục Cận cười không khép được

miệng, Ứng Tông cũng vô cùng sung sướng. Mọi người xung quanh có
người không ngừng nói chúc mừng, có người trông có vẻ hơi bệnh, đứng
đầu Tam giáp thì cũng coi như thôi, giờ lại còn cả Nhị giáp nữa. Trượt vỏ
chuối rồi, có vài người đã chuẩn bị khăn gói về quê.

Lục Cận tiếp tục tìm lên trên, càng tìm trái tim càng lạnh giá. Đã nhìn

mấy lần rồi mà chẳng thấy tên hắn và Trầm Hòa Anh đâu. Tuy rằng trong
bốn người tài học của hai bọn họ là giỏi nhất, nhưng ngọa hổ tàng long
khắp nơi, nhân tài tuyệt học nào mà không có? Huống hồ lại còn đắc tội với
chủ khảo lần này, có rớt cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nên Lục Cận cũng không
có quá nhiều tự tin.

Tìm khắp cả bảng Nhị giáp suốt một lượt, cũng không thấy tên của hai

người, Lục Cận đã tuyệt vọng lắm rồi. Vốn tưởng rằng, Ứng Tông và Mã
Chí Hoa cũng còn có thể đi đỗ ghi danh, thì có lẽ gã Thừa tướng gian xảo
đó, có lẽ không ghi thù đâu, nào ngờ……

Đang trong lúc tuyệt vọng, thì đột nhiên có một người vỗ lên vai hắn

một cái, quay đầu lại nhìn, thì thấy Trầm Hòa Anh. Trầm Hòa Anh là người
ổn trọng như vậy, mà ánh mắt cũng nhìn đăm đăm vào hoàng bảng, không
hề suy chuyển, cánh môi mềm có chút run rẩy, “Lục Cận, huynh nhìn Nhất
giáp đi, huynh không dám nhìn đúng không? Ta cũng không dám nhìn.”

Lục Cận ngạc nhiên, bèn liếc nhìn lên trên, lập tức trái tim cũng nhảy

thót lên một cái.

Chỉ thấy trên đó ghi:

Trạng nguyên: Lục Cận.

Bảng nhãn: Trầm Hòa Anh.

Thám hoa: Giải Luân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.