GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 397

Giải Luân là ai, Lục Cận không biết, hắn chỉ mải chìn trân trối lên tấm

bảng kia, sống chết nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên bảng, Lục Cận,
Trầm Hòa Anh.

Hai cánh môi của hắn run rẩy, quay đầu lại nói với Trầm Hòa Anh:

“Chúng ta đỗ rồi hả?”.

Trầm Hòa Anh cong khóe miệng, “Đỗ rồi.”

“Còn là Trạng nguyên với Bảng nhãn nữa.”

“Ừ.”

Lục Cận không kìm được nhảy dựng lên, cao giọng hét: “Ta phải gửi

thư về cho cha mẹ, báo cho bọn họ biết, ta đã thi đỗ rồi, còn đỗ Trạng
nguyên nữa, huynh cũng viết thư về cho cha mẹ đi, báo với bọn họ, mình
đã thi đỗ Bảng nhãn, huynh nói với bọn họ đi, mau, mau lên.”

Trầm Hòa Anh nhìn chữ trên hoàng bảng, không biết tại sao, dường

như có đôi phần ảm đạm, miễn cưỡng gượng gạo nói: “Huynh cứ viết trước
đi, huynh viết xong thì ta viết.”

Lục Cận chỉ mải vui vẻ, không chú ý đến thần sắc của hắn, lúc này

thấy bộ dạng hắn như vậy, bất giác chần chừ: “Lẽ nào ta thi đỗ Trạng
nguyên, nhưng huynh chỉ đỗ Bảng nhãn, ta hơn huynh một bậc, nên huynh
không vui?” Hắn vỗ vỗ lên bả vai Trầm Hòa Anh, “Đừng như vậy mà,
chúng ta vẫn là huynh đệ tốt,” nói đoạn hắn nhìn sang Ứng Tông và Mã
Chí Hoa, hỏi xác nhận, “Đúng không?”.

Hai người Ứng Mã cười tủm tỉm, “Có huynh đệ có năng lực như vậy,

chúng ta cầu còn không được nữa là, sau này hai người làm quan lớn, bọn
ta sẽ bắt hai người phải dìu dắt bọn ta đấy.”

“Đương nhiên, đương nhiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.