GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 427

Minh Trọng Mưu nheo mắt nhìn, mơ mơ màng màng, cảm thấy cô gái

này dường như rất quen, bèn nói: “Hình như trẫm đã từng gặp cô rồi?”.

Sử Hồng Dược da mặt mỏng khẽ ửng đỏ, ngượng ngùng xấu hổ, “Dân

nữ là con gái của đại thần triều đình Đại Sở, bệ hạ đã từng gặp dân nữ,
cũng không có gì là kỳ lạ.”

“Ồ.” Minh Trọng Mưu say đến độ đầu óc đặc lại như hồ dán, chẳng

nghĩ ra nổi rốt cuộc đã gặp cô gái này ở đâu, mà cũng chẳng muốn nghĩ
nữa, hắn vứt luôn thanh kiếm sang bên cạnh, khoanh hai chân lại, ngồi bệt
luôn xuống đất, “Hiện giờ trong cung, đã là giờ nào rồi mà ai cũng có thể ra
ra vào vào như vậy?” Hắn liếc nhìn Sử Hồng Dược, “Cô là con gái của Sử
Thượng thư, tiểu thư chốn khuê các, nếu đã không có phẩm cấp, lại không
phải là đàn ông, càng không phải là phi tần, cung nữ trong cung, vậy cô vào
đây làm gì? Thị vệ trong cung đều là thùng cơm hết cả hay sao? Hoàng
cung của trẫm mà có thể tự ý tham quan như vậy hả?”.

Minh Trọng Mưu vốn dĩ chẳng phải kiểu người dễ tính gì cho cam,

sau khi nói ra những lời này, lửa nóng trong người lại càng được dịp tích tụ
thêm.

Cứ tưởng rằng hôm nay được nhìn thấy những nhân tài trụ cột tương

lai của triều đình Đại Sở, sẽ vui lắm. Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng
Minh Trọng Mưu lại thấy không thoải mái.

Nhưng rốt cuộc tại sao không thoải mái, thì Minh Trọng Mưu lại chỉ

biết vò đầu bứt tai, chính hắn cũng chẳng rõ nữa.

Chỉ cảm thấy lúc ấy, trong lòng giống như có lửa đốt, hận không thể

xả hết những bực dọc đó ra ngoài, lợi dụng quyền lực có trong tay để làm
việc riêng, chém đầu vài kẻ cho bõ tức.

Nhưng hắn lại nhớ mang máng rằng, có một người tha thiết hy vọng

hắn có thể trở thành một minh quân, tạo phúc cho xã tắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.