GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 429

giữa trời xuân, mọi người đến gần, đều cảm thấy luồng không khí thấm
đẫm mùi lan toát ra từ người nàng ta, giọng nói nhẹ nhàng mà uyển chuyển,
giống như một giấc mộng đêm trăng.

Minh Trọng Mưu thoáng ngây người, bàn tay nâng cằm nàng ta liền

hơi thả lỏng. Sử Hồng Dược thoát khỏi sự kìm kẹp, liền ngồi sát lại gần
Minh Trọng Mưu thêm chút nữa, cánh môi hồng như quả anh đào, thậm chí
đã sắp dán lên gáy hắn rồi.

Nàng ta thấy hơi nóng, bàn tay liền nhấc lên cởi nút áo trên cổ, để lộ

ra cần cổ trắng trẻo, cùng cái yếm đỏ tươi thắm. Từ góc nhìn của Minh
Trọng Mưu mà nói, chỉ cần hắn hơi cúi thấp xuống một chút nữa thôi, là có
thể nhìn thấy phần bầu ngực tròn lẳn trắng trẻo mỡ màng, sâu hun hút,
khiến người ta càng tò mò muốn nhìn sâu hơn.

“Bệ hạ,” Nàng ta ghé sát vào tai hắn, phả ra luồng khí toàn mùi hoa

lan, mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể, thấm vào chóp mũi Minh Trọng
Mưu, “Hôm trước, Tạ đại nhân có nói, tối nay khi bệ hạ hồi cung, chắc
chắn sẽ đi qua con đường này, dân nữ đợi hầu ở đây đã lâu lắm rồi, bệ
hạ……” Nàng ta nhẹ nhàng thản nhiên nói, “Người thật sự không thích
kiểu người như dân nữ sao?”.

Minh Trọng Mưu say rượu đầu óc choáng váng, nàng ta liền khẽ hôn

lên vành tai hắn, bàn tay mát lạnh, thuận thế luồn vào ống tay áo to rộng,
với vào trong, đụng chạm thân mật vào da thịt hắn.

Minh Trọng Mưu thuận theo cơn say, cảm thấy có một ngọn lửa nóng

âm ỉ dưới bụng, men theo sống lưng đi lên, ngọn lửa này hoàn toàn khác
với lửa giận. Hắn biết điều đó.

Nhưng đầu óc say hồ đồ, khiến hắn không thể nhận ra, rốt cuộc ngọn

lửa là này gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.