GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 441

Minh Trọng Mưu không muốn, cách một khoảng rất xa kháng nghị,

nói: “Chép cái gì chứ? Ngươi không phải là Thái phó của Thái tử, trẫm đã
đăng cơ rồi, trẫm là Hoàng đế, trẫm không chép mấy thứ vớ vẩn đó!……”

Cũng không biết Tạ Lâm đã trả lời thế nào, dù sao thì đám thị vệ cũng

chẳng nghe thấy.

Mọi người chỉ nhìn thấy hai người chầm chậm đi xa dần, sau đó hình

như bệ hạ lại phừng phừng giận dữ quát tháo mấy tiếng, dựa toàn bộ cơ thể
cao lớn của mình vào Tạ Lâm, cơ thể nhỏ bé của Thừa tướng đại nhân
đương nhiên không thể chống đỡ được, loạng choạng lùi ra sau hai bước,
Thừa tướng đại nhân nổi cơn, nhấc chân lên định đá bệ hạ, bệ hạ lạng
người quay hai vòng, sau đó lại dựa lên người Thừa tướng đại nhân. Cũng
không biết Thừa tướng đại nhân đã nói gì, mà đến lúc ấy bệ hạ mới ngoan
ngoãn, không đè toàn bộ trọng lượng của mình lên Thừa tướng nữa.

Hai người bị bộ càng lúc càng xa, cho đến khi dần dần biến mất vào

trong bóng đêm.

XXX

Tạ Lâm đưa Minh Trọng Mưu về cung, lập tức cung nữ trước cửa

cung liền náo loạn, ba chân bốn cẳng định đỡ Minh Trọng Mưu vào.

Nhưng Minh Trọng Mưu lại không vui, mặt mũi bức bối, sống chết

tóm chặt lấy tay Tạ Lâm không buông, cung nữ không biết phải làm sao,
chỉ đành nói mình sẽ lui ra ngoài trước để làm cho bệ hạ bát canh giải rượu.

Tạ Lâm nghe vậy, vội nói: “Làm cho Tạ mỗ một bát nữa.” đầu óc nàng

vẫn còn say bí tỉ, nên tiện miệng nói thêm với mấy nàng cung nữ ấy một
câu, “Cám ơn các tỉ tỉ.”

Mấy nàng cung nữ vừa nghe xong, liền che miệng bật cười, vội vàng

trả lời “Được ạ, được ạ”, sau đó cứ đi được vài bước lại ngoáy đầu lại nhìn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.