GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 456

Thừa tướng đại nhân lại bảo: “Đã là chuyện nhỏ, vậy thì để Tạ mỗ nhân
tiện mang vứt đi cho, không phiền đến các vị cô nương.”

Tạ Lâm định vứt thứ gì, Minh Trọng Mưu cũng không nghĩ ngợi quá

nhiều, chỉ là đột nhiên hắn cảm thấy khó chịu khi Tạ Lâm trả lời câu hỏi
của nàng cung nữ kia. Hơn thế còn……

Hắn cúi đầu nhìn gò má ửng hồng của mấy nàng cung nữ, trong lòng

càng bức bối.

Hắn nói muốn ra khỏi cung thì thôi cũng kệ, nhưng sao lại còn quyến

rũ cung nữ của trẫm? Ba nàng thiếp trong nhà của ngươi vẫn chưa đủ sao?

Cứ thế Minh Trọng Mưu mang theo tâm trạng bức bối lên triều.

Trên triều không một ai vạch ra chuyện hắn thay đổi khuôn mặt. Hắn

liếc nhìn Tạ Lâm mấy lần liền, chỉ thấy Tạ Lâm vẫn bình tĩnh trầm ổn y hệt
mọi ngày, khuôn mặt không chút cảm xúc, lúc cần nghị sự thì vẫn nghị sự
như thường, lúc nên nói chuyện thì nói chuyện, lúc không nên nói, thì nàng
tuyệt không xen vào.

Minh Trọng Mưu có đôi chút nghi ngờ, trong lòng vẫn luôn thấy rất

khó chịu, không biết Tạ Lâm rốt cuộc đã phát hiện ra việc hắn thay đổi
khuôn mặt hay chưa.

Trong lúc hắn còn đang hoang mang, láng máng cảm thấy tối đó

dường như mình đã ôm một người con gái thơm tho ấm áp, cho đến giờ hắn
cũng chưa từng gặp cô gái có thể phù hợp với mình như vậy. Nhưng sau
khi tỉnh lại, hắn lại không hề nhìn thấy dấu máu hồng trên chăn đệm, cũng
không nhìn thấy bất kỳ một vết tích nào chứng tỏ đã từng xảy ra chuyện gì
đó.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm, không hiểu sao cứ có cảm giác Tạ

Lâm có thể giải đáp được thắc mắc của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.