núi xanh phía xa xa, làn da như đóa hoa đào đang thì hé nụ, tóc mềm như
mây trôi, con ngươi sáng rõ như sao trên trời” đi nữa, thì người đang được
nói đến là hắn, là hắn đấy! Thằng nhãi này sau khi uống say, vẫn không thể
thay đổi được một sự thật rằng hắn rất to, rất nặng, cơ bắp thì rắn chắc,
thích rèn luyện thân thể, vũ lực đạt đến mức bùng nổ.
(Đó là một câu nói của Tư Mã Tương Như dùng để miêu tả vẻ đẹp của
vợ mình là Trác Văn Quân.)
Vì thế Tạ Lâm phải tốn sức cỡ chín trâu hai hổ, cuối cùng mới có thể
mặc xong quần áo cho Minh Trọng Mưu, vuốt phẳng các loại nếp nhăn trên
người hắn, nàng lại tốn thêm một nén hương, để thở lấy lại sức.
Vừa mới vận động kịch liệt xong, lại còn bị hành hạ không được nghỉ
ngơi như thế này, thì ai mà chịu nổi. Sau đó còn phải lột chăn đệm ra, thay
bằng một bộ mới lấy từ trong tủ. Nàng vò tròn bộ cũ lại, nhét vào trong túi,
rồi thản nhiên rời đi.
Dọc đường, gặp mấy nàng cung nữ hầu hạ Minh Trọng Mưu, Tạ Lâm
lên tiếng phủ đầu, chỉ tay vào đống chăn đệm bên trong nói: “Tạ mỗ định
mang đống rác trong tẩm cung ra ngoài vứt, mấy thứ đó các cô có cần
không?”.
Thừa tướng nói sẽ đi vứt rác, đám cung nữ sao dám nói gì nữa? Cho
dù những thứ hắn nói muốn đem đi vứt là đồ có giá trị trong tẩm cung, thì
bọn họ cũng chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt, nịnh nọt đáp lại rằng:
“Chút chuyện nhỏ nhặt này để đám nô tì làm là được rồi, không dám làm
phiền đại nhân.” Nói đoạn, định giành lấy cái túi.
Nhưng Tạ Lâm đã nhanh chóng đáp lời: “Đã là chuyện nhỏ, vậy thì cứ
để Tạ mỗ nhận tiện đi vứt hộ cho, cũng không làm phiền đến các cô nương
nữa.” Nói xong, liền quay đầu, sau khi rẽ ngoặt ở vài khúc cua, bóng dáng
Tạ Lâm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt các nàng cung nữ.