Tạ Lâm lộng quyền, là dựa vào năng lực và thủ đoạn của bản thân,
chứ không phải dựa vào thân thể. Nàng không bao giờ cho phép bất cứ kẻ
nào nói về mình như vậy, cũng sẽ không bao giờ dung thứ cho bất cứ kẻ
nào dùng những lời lẽ như thế để sỉ nhục bệ hạ.
Vì thế nhìn từ rất nhiều phương diện, lập con gái của Lại bộ Thượng
thư Sử Hồng Dược làm hoàng hậu, chấm dứt mọi lời đồn đại, là chuyện vô
cùng tất yếu, hơn thế còn là chuyện nhất định phải làm.
Vậy nên vừa nghe thấy bệ hạ nhắc đến cái tên “Sử Hồng Dược”, Tạ
Lâm liền lập tức đáp: “Nếu thật sự là Sử Hồng Dược, thì bệ hạ phải chịu
trách nhiệm, danh tiết của con gái vô cùng quan trọng, không thể đối đãi
tùy tiện được. Huống hồ Lại bộ Thượng thư Sử Khánh, là lão thần của triều
đình ta, hơn thế còn là trọng thần, lập con gái của ông ta làm phi làm hậu,
lại có dược sự phò ta của Sử Khánh, bệ hạ đương nhiên như hổ mọc thêm
cánh.”
Những lời của Tạ Lâm vô cùng có lý, khiến Minh Trọng Mưu không
thể không đồng ý.
Nhưng lại vì quá có lý, mà ngược lại khiến hắn thấy nghi ngờ: “Tạ
khanh, chuyện của Sử Hồng Dược, hình như khanh suy nghĩ nhiều quá
rồi.”
Tạ Lâm gật đầu đáp: “Nhận lộc của vua, thì phải tận lực làm việc cho
vua.”
Minh Trọng Mưu ghé lại sát gần nàng, trầm giọng hỏi: “Hình như
trẫm nhớ, cô gái dưới ánh trăng tối đó từng nói rằng, nàng ta do khanh phái
tới?”.
Tạ Lâm vẫn cúi thấp đầu: “Ồ, vậy sao?”.