GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 489

Hắn nhớ, trên khắp phố phường đều đồn đại rằng, Tạ Lâm đối xử với

người khác rất phũ, đối với bản thân cũng phũ chẳng kém, vô tình lại
chuyên quyền, nếu không phải hắn đã nhìn thấy người này, thì quả thực hắn
không thể tin được, đây chính là vị Thừa tướng có vẻ như tội ác tày trời
trong lời đồn.

Nàng trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Từ nay về sau, ngươi không nhất

thiết phải gọi ta là thúc phụ nữa, gọi là huynh trưởng, là ca ca hay cái gì
cũng đều được cả, giờ ta chỉ có một mình ngươi là người thân thôi, ngươi
giống như là một người em trai của ta vậy, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi,
không để ngươi phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc, tính mạng cũng được
bảo toàn.”

Nàng ngắm hắn, lại cười, “Nhưng, có lẽ ngươi cũng không cần đến ta,

giờ ngươi đã là Bảng nhãn, tiền đồ rộng mở, còn cần gì nữa?”.

Tạ Luân trong lòng vô cùng sung sướng. Hắn đợi lâu như vậy, chính là

vì điều này.

Thừa tướng Tạ Lâm, quả nhiên không giống lời đồn, vẫn có đôi chút

mềm lòng đấy chứ.

Tạ Luân quyết định tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Vậy huynh

trưởng,” hắn rất biết nghe lời, liền thử thăm dò một tí xem sao, “Đệ có thể
ở lại kinh thành không?”.

Hắn chỉ đợi đối phương lập tức nói một tiếng “được”, nhưng đợi rất

lâu, cũng không thấy một chữ được nào, hắn giãy thoát ra khỏi vòng tay
của nàng, thu lại cánh tay, ngước mắt nhìn nàng.

Trong đôi mắt ấy, sâu mà trầm tĩnh, phẳng lặng không một gợn sóng.

Hồi lâu, Tạ Lâm mới trả lời: “Không được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.